Quản gia Tiêu phải đi đón lão gia, không muốn nán lại lâu, liền giới thiệu:

“Tam tiểu thư, đây là bà Hoàng, nổi danh là người khéo tay trong việc may vá. Y phục của các tiểu thư trong phủ đều do bà ấy làm. Chốc nữa, để bà ấy may cho tiểu thư vài bộ.”

Bà Hoàng đã có tuổi, tóc bạc hơn nửa, ánh mắt tinh tường. Bà ta lặng lẽ quan sát, nhận ra vị tam tiểu thư này không phải dạng hiền lành, liền ngoan ngoãn quỳ gối hành lễ, cười cười nói:

“Bà Hoàng thỉnh an tam tiểu thư, chúc tiểu thư cát tường.”

Sở Nguyệt Ly khoanh tay, nheo mắt cười:

“Cát tường, tất nhiên là cát tường rồi.”

Quản gia Tiêu tiếp tục giới thiệu hai nha hoàn:

“Đây là Hồng Tiêu, nha hoàn nhị đẳng, và Đa Bảo, nha hoàn tam đẳng. Từ nay hai người này sẽ hầu hạ tam tiểu thư.”

Hồng Tiêu có dung mạo yêu kiều, má phấn môi đỏ, khóe mắt hơi nhướng lên, vừa nhìn đã biết không phải loại an phận.

Nàng ta cũng ngạc nhiên khi thấy tam tiểu thư có thể dọn vào Tử Đằng Các, nhưng vẫn tự cao tự đại, nghĩ rằng mình là người do phu nhân phái tới, dù sao vẫn thuộc phe của phu nhân. Trong mắt nàng ta, tam tiểu thư không có quyền thế, không có chỗ dựa, không có tiền tài, chỉ cần làm qua loa là được.

Hồng Tiêu khẽ quỳ xuống, hờ hững thưa:

“Hồng Tiêu thỉnh an tam tiểu thư.”

Không đợi Sở Nguyệt Ly lên tiếng cho phép, nàng ta đã tự tiện đứng dậy, dáng điệu yêu kiều vô cùng.

Bộ ngực đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, chỉ cần một động tác quỳ rồi đứng cũng khiến Sở Nguyệt Ly hoa cả mắt. Nàng chớp chớp liên tục, buột miệng đáp:

“Được, được, được...”

Hồng Tiêu phát hiện ánh mắt của tam tiểu thư dán chặt vào ngực mình không rời, còn nóng bỏng hơn cả đàn ông. Dù nàng có yêu kiều đến đâu cũng là nữ tử, bị nhìn chằm chằm như vậy, thật sự rất khó chịu, bèn nghiêng người, tránh ánh nhìn của Sở Nguyệt Ly, trong lòng thấy vô cùng kỳ quái.

Sở Nguyệt Ly thu ánh mắt, quay sang nhìn Đa Bảo.

Đa Bảo có khuôn mặt tròn, nước da bánh mật, lốm đốm tàn nhang, đôi môi nhỏ xíu hơi bĩu ra, kết hợp với đôi mắt to tròn khiến nàng ta trông rất đáng yêu.

Tuy nhiên, trong mắt người đời, làn da trắng trẻo mới được xem là đẹp, vì vậy dáng vẻ này không được ưa chuộng. Đa Bảo thấp bé nhưng rắn rỏi, nhìn như một cột gỗ chắc chắn.

Nàng ta búi hai búi tóc thật chặt hai bên, đến nỗi khóe mắt cũng bị kéo căng. Có thể thấy mái tóc này vừa mới được chải chuốt kỹ lưỡng.

Khi Sở Nguyệt Ly nhìn sang, Đa Bảo “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống, dập đầu mạnh mẽ, lớn giọng thưa:

“Đa Bảo thỉnh an tam tiểu thư! Cát tường... cát tường như ý!”

Dáng vẻ vừa chân chất vừa có chút ngốc nghếch.

Nếu là những tiểu thư yếu đuối khác, e rằng sẽ giật mình sợ hãi.

Nhưng Sở Nguyệt Ly không phải loại tiểu thư yếu đuối, ngược lại còn rất cứng cỏi. Nàng cúi xuống, dùng giọng còn to hơn:

“Ta rất cát tường!”

Đa Bảo ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Sở Nguyệt Ly. Trong mắt nàng, Đa Bảo thấy hình ảnh của mình—một vẻ ngốc nghếch nhưng chân thật.

Người ta vẫn nói nàng không biết nhìn sắc mặt, không thông minh, không ai ưa thích. Nhưng giờ phút này, nàng cảm thấy tam tiểu thư rất thích mình.

Đa Bảo cứ nhìn chằm chằm vào mắt Sở Nguyệt Ly, giống như đó là một tấm gương đẹp đẽ nhất.

Sở Nguyệt Ly bật cười, vươn tay xoa nhẹ lên đầu nàng.

Nàng nghĩ, bản thân vừa nhặt được một chú cún con thú vị hơn cả mèo. Dù đã mất lòng tin với con người, nhưng dáng vẻ của Đa Bảo vẫn khiến nàng có chút hài lòng, chí ít là giữ lại để dùng.

Còn về Hồng Tiêu? Cũng không tệ. Mỗi người có công dụng riêng, vấn đề là cách sử dụng mà thôi. Dao có thể gây thương tích, cũng có thể tự vệ.

Sở Nguyệt Ly thầm nghĩ, Hồng Tiêu nên chuẩn bị tinh thần cho một cuộc sống khác biệt rồi.

Đa Bảo được vuốt đầu, khuôn mặt tròn xoe lập tức đỏ bừng lên.

Quản gia Tiêu hỏi:

“Nếu tiểu thư không thích tên của họ, có thể đổi theo ý mình.”

Sở Nguyệt Ly thu tay, đứng dậy, thản nhiên nói:

“Được rồi, cứ để vậy đi.”

Quản gia Tiêu cúi đầu đáp:

“Lão gia sắp về rồi, lão nô xin lui xuống trước. Tiểu thư nên chỉnh trang lại, chắc chắn lão gia sẽ đến gặp tiểu thư.”

Sở Nguyệt Ly gật đầu, quản gia Tiêu rời đi, để lại bà Hoàng cùng hai nha hoàn.

Sở Nguyệt Ly quay người đi vào phòng, bà Hoàng và Hồng Tiêu vội vàng theo sau.

Đa Bảo hấp tấp bò dậy, chạy đuổi theo.

Đột nhiên, Sở Nguyệt Ly dừng lại, Đa Bảo chạy quá nhanh, không kịp dừng lại, vọt thẳng lên phía trước, đứng đơ ra như trời trồng.

Đôi mắt nàng tròn xoe, hoảng loạn như muốn hỏi: “Ta đang ở đâu?”, “Ta là ai?”, “Sao ta chạy nhanh vậy?”, “Liệu ta có bị đuổi ra ngoài không?”

Nhìn dáng vẻ ấy, Sở Nguyệt Ly phì cười, lòng thầm nghĩ: “Đúng là thú vị mà!”

Sở Nguyệt Ly tiếp tục bước đi, lướt qua bên cạnh Đa Bảo.

Đa Bảo như thể bị tháo mất pin, đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn Sở Nguyệt Ly rời xa.

Sở Nguyệt Ly nhẹ nhàng gọi:

“Đa Bảo.”

Giống như công tắc vừa được bật, Đa Bảo lập tức tràn đầy năng lượng, vung vẩy cánh tay, sải những bước chân ngắn ngủn, nhanh chóng chạy theo bên cạnh Sở Nguyệt Ly, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc.

Sở Nguyệt Ly liếc nhìn Đa Bảo, khẽ cười.

Hồng Tiêu nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Đa Bảo, trong lòng thầm nghĩ, đúng là chỉ hợp hầu hạ tam tiểu thư nhà quê này thôi! Nàng ta khẽ hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên, bước đi đầy kiêu ngạo, mang theo dáng vẻ tự tôn cao ngạo.

Sở Nguyệt Ly quay đầu nhìn về phía Hồng Tiêu... chính xác là nhìn vào ngực nàng ta.

Hồng Tiêu giật mình, bước chân lảo đảo, tấm lưng vốn ưỡn thẳng nay vô thức cúi thấp hơn ba phần, hai vai cũng co lại, cố gắng làm giảm sự hiện diện của vòng một, không muốn để tam tiểu thư tiếp tục nhìn chằm chằm vào đó.

Sở Nguyệt Ly thu lại ánh mắt, bật cười.

Cửa phòng đã khóa, Hồng Tiêu lấy chiếc chìa khóa mà quản gia giao cho, nhẹ nhàng mở cửa.

Bước vào trong, Sở Nguyệt Ly đưa mắt quan sát một vòng, phát hiện căn phòng này so với chính phòng ở Trục Nhật Cư rộng rãi và sáng sủa hơn nhiều. Dù trong phòng không bày biện nhiều đồ đạc, nhưng sạch sẽ gọn gàng, rất hợp với sở thích của nàng.

Bà Hoàng bước lên hai bước, lễ độ hỏi:

“Cô nương muốn nghỉ ngơi trước, hay đo kích thước ngay bây giờ?”

Sở Nguyệt Ly đáp:

“Đo ngay đi.”

Bà Hoàng thao tác nhẹ nhàng, nhanh chóng đo xong kích thước của Sở Nguyệt Ly. Trong lòng bà thầm ghi nhớ số đo, đồng thời so sánh với tuổi tác của nàng, không khỏi cảm thấy tam tiểu thư quá gầy yếu, hoàn toàn không giống một thiếu nữ mười lăm tuổi.

Sở Nguyệt Ly hỏi:

“Y phục sẽ làm theo số đo vừa khít sao?”

Bà Hoàng gật đầu:

“Đúng vậy, thưa tiểu thư.”

Sở Nguyệt Ly lại hỏi:

“Mất bao lâu để hoàn thành?”

Bà Hoàng suy nghĩ rồi đáp:

“Thông thường, một bộ y phục may chỉnh chu, có thêu hoa văn tinh xảo, dù làm gấp cũng mất khoảng bảy ngày.”

Sở Nguyệt Ly thản nhiên nói:

“Không cần thêu hoa.”

Bà Hoàng liếc nhìn bộ y phục cũ kỹ và đôi giày không vừa chân của Sở Nguyệt Ly, liền đáp:

“Nếu vậy, ba ngày là có thể giao hàng.”

Nói rồi, bà cúi người, cung kính thưa:

“Bà lão xin được đo luôn kích thước giày cho tiểu thư, lát nữa sẽ làm cùng với y phục.”

Sở Nguyệt Ly liền thẳng chân đá giày ra, giơ bàn chân trần lên cho bà Hoàng xem.

Bà Hoàng thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng dùng tay đo lường, sau đó cầm lấy giày, nhẹ nhàng xỏ lại vào chân cho nàng, đồng thời khẽ nhắc nhở:

“Tiểu thư, chân không thể tùy tiện để lộ ra cho người khác nhìn thấy được đâu ạ.”

Sở Nguyệt Ly thản nhiên ngồi phịch xuống ghế, cười toe toét:

“Giày và y phục làm rộng và dài hơn một chút nhé.”

Bà Hoàng cúi đầu đáp:

“Nô tỳ tuân lệnh.”