Sở Nguyệt Ly và Từ di nương bước đi dưới ánh mắt dòm ngó và những tiếng thì thầm của đám hạ nhân, cuối cùng cũng đến được Trục Nhật Cư. Sở Nguyệt Ly còn chưa bước vào sân, những lời đồn đại về nàng cùng một số sự thật đã sớm lan truyền khắp Trục Nhật Cư, thậm chí còn vang vọng đến các viện khác. Từ di nương nói với bà lão giữ cổng: “Đây là Tam tiểu thư, phu nhân bảo nàng ở lại viện này. Mau đi báo cho Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư, xem nên sắp xếp nàng vào phòng nào.” Bà lão giữ cổng họ Lưu, mọi người thường gọi là Lưu bà tử, vốn là kẻ khinh người, giỏi nhìn sắc mặt. Bà ta liếc mắt đánh giá Sở Nguyệt Ly một lượt, thấy nàng tuy mặc đồ mới, nhưng chất vải và đường may đều tầm thường. Từ đầu đến chân, chẳng có lấy một món trang sức quý giá. Đôi giày dưới chân nàng, không chỉ mòn rìa mà còn không vừa chân, rõ ràng là đồ bỏ đi của ai đó được nàng nhặt về dùng. Dù có mang một hạ nhân bất kỳ của Sở gia ra so sánh, cũng còn thể diện hơn Tam tiểu thư này! Lưu bà tử lập tức nhận định, Tam tiểu thư này chắc chắn không được phu nhân yêu thích. Kẻ như bà ta luôn thực dụng, thấy không thể trục lợi từ Sở Nguyệt Ly, bèn chẳng buồn tỏ thái độ tốt, chỉ tươi cười với Từ di nương: “Giờ này, Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư đều đang nghỉ ngơi, lão thân không dám quấy rầy. Hay là Từ di nương chờ một lát, hoặc về viện mình ngồi trước, đợi khi các tiểu thư tỉnh giấc, lão thân sẽ báo cho dì.” Từ di nương từ trong tay áo lấy ra một hạt đậu bạc, đưa cho Lưu bà tử: “Phu nhân đã dặn dò, ta cũng không dám trì hoãn, mong bà rộng lượng giúp một chút.” Lưu bà tử lập tức cười tươi rói, nói: “Được, chỉ cần dì đã nói vậy, lão thân liều một phen.” Dứt lời, bà ta xoay người vào trong viện, từ đầu đến cuối không hề hành lễ với Sở Nguyệt Ly. Từ di nương liếc nhìn Sở Nguyệt Ly, lặng lẽ quan sát phản ứng của nàng. Sở Nguyệt Ly hỏi: “Dì à, dì vừa đưa cho bà ta cái gì thế?” Từ di nương đáp: “Đậu bạc.” Sở Nguyệt Ly giả vờ kinh ngạc: “Ở đây mà còn phải đưa bạc nữa sao?” Từ di nương mỉm cười: “Đôi khi dùng chút bạc, có thể bớt được không ít phiền phức.” Sở Nguyệt Ly nhìn thẳng vào mắt Từ di nương, hỏi: “Sao dì lại giúp ta?” Từ di nương nhẹ nhàng thở dài: “Trong hậu viện Sở gia này, nếu không biết dựa vào nhau, thì sống chẳng dễ dàng gì.” Sở Nguyệt Ly hiểu ra, Từ di nương đang muốn lôi kéo nàng về cùng phe. Xem ra, hành vi và thân phận hiện tại của nàng không đáng để Từ di nương phí công kết giao. Lý do lớn nhất khiến Từ di nương chủ động tỏ thái độ thân thiện, hẳn là liên quan đến hôn sự của “Tam tiểu thư. Có lẽ chuyện này chưa được lan truyền rộng rãi, chỉ một số người biết rõ, và Từ di nương chính là một trong số đó. Sở Nguyệt Ly nheo mắt cười: “Dì thật tốt!” Từ di nương nói: “Con là một đứa trẻ thành thật, dì thích con.” Sở Nguyệt Ly thầm nghĩ, lời này của Từ di nương thật là… trái lương tâm! Với biểu hiện của nàng, có chỗ nào khiến người ta thích chứ? Nhưng có thêm một đồng minh tạm thời cũng không phải chuyện xấu. Sở Nguyệt Ly nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu thật mạnh: “Con cũng thích dì!” Sắc mặt Từ di nương hơi đổi, nàng kín đáo nhìn xung quanh rồi thấp giọng dặn: “Con hiểu trong lòng là được, đừng nói ra miệng.” Sở Nguyệt Ly nheo mắt, mỉm cười không nói. Từ di nương nói: “Tối nay sau khi con ra mắt lão gia, ta sẽ tặng con một món quà để đón gió mới.” Sở Nguyệt Ly mở to mắt, háo hức hỏi: “Là đậu bạc sao?!” Từ di nương bật cười: “Tối nay con sẽ biết.” Đúng lúc này, từ trong phòng vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn, nghe như âm thanh gốm sứ rơi xuống đất, vỡ tan tành. Ngay sau đó, giọng nói giận dữ của Tứ tiểu thư Sở Hương Lâm truyền ra: “Con bé đó mà cũng xứng? Một đứa từ quê lên, ai biết trên người có bốc mùi phân bò hay không! Nếu làm bẩn viện của ta, đánh chết nó cũng đáng! Nghe nói sức khỏe yếu ớt, từ nhỏ đã phải nuôi dưỡng ở trang viên, ai biết có mắc bệnh gì bẩn thỉu không? Nghĩ đến đã thấy ghê tởm! Hôm nay, nhất quyết không để nó bước vào viện của ta!” Lý bà tử vội nói: “Nhưng phu nhân đã bảo Từ di nương đưa người tới, bây giờ người ta đang đứng ngoài cửa rồi.” Sở Hương Lâm đáp: “Ta đi tìm mẫu thân ngay!” Nàng khựng lại một chút, rồi ngáp dài: “Thôi vậy, giờ này mẫu thân chắc đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy.” Nói xong, nàng lại ngáp một cái, lười biếng nói: “Ta cũng buồn ngủ rồi. Ra ngoài đi, có chuyện gì, đợi ta tỉnh lại rồi nói.” Lý bà tử cung kính đáp: “Dạ.” Từ di nương áy náy nói: “Hay là, chúng ta sang chỗ Lục tiểu thư ngồi một lát? Lục tiểu thư tính tình tốt, chắc chắn sẽ hòa hợp với Tam tiểu thư.” Lục tiểu thư chính là con ruột của Từ di nương. Sở Nguyệt Ly ngáp dài, lười biếng nói: “Con cũng buồn ngủ rồi, khỏi phải đi đâu nữa.” Nói xong, nàng nhấc chân đi thẳng vào viện. Từ di nương vội gọi: “Tam tiểu thư...” Sở Nguyệt Ly ngoảnh đầu nhìn nàng. Ánh mắt Từ di nương lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng lại không nói gì thêm. Sở Nguyệt Ly lập tức hiểu ra, Từ di nương khi tìm kiếm đồng minh cũng rất kén chọn. Giờ phút này, nàng ta đang quan sát xem liệu nàng có đáng để nàng ra tay giúp đỡ hay không. Sở Nguyệt Ly khẽ nhếch môi cười, xoay người bước thẳng về phía cửa viện. Dù sao nàng vốn bị coi là kẻ khờ khạo, vừa mới được đưa về phủ, đâu cần phải để ý những chi tiết vụn vặt làm gì? Đạp cửa tuy có hơi thô lỗ, nhưng lại là điều nàng muốn làm nhất vào lúc này. Nếu người khác đã không muốn nàng yên ổn, vậy thì nàng cũng chẳng cần để họ dễ chịu. Lưu bà tử bên trong nghe thấy tiếng Sở Nguyệt Ly, biết nàng sắp bước vào, bèn vội vã chạy ra định chặn lại theo sự chỉ thị của Tứ tiểu thư Sở Hương Lâm. Không ngờ, vừa bước ra đến nơi, “rầm” một tiếng, cánh cửa đã bị Sở Nguyệt Ly thẳng chân đạp mở! Cú đạp này hoàn toàn không hề nương tay. Lưu bà tử bị cửa đập thẳng vào mặt, mũi bị ép bẹp dí, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại. Bà ta vội lấy hai tay ôm chặt mũi, nhưng vẫn không thể ngăn nổi dòng máu tươi chảy ròng ròng. Sở Nguyệt Ly nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: “Bà đứng trước cửa làm gì vậy? Chờ bị đập mũi à? Ha… Bà thật biết chơi đùa đấy!” Nói xong, nàng giả bộ rùng mình: “Ta sợ máu lắm.” Nói dứt lời, nàng dợm bước vào trong. Lưu bà tử vốn cậy có Tứ tiểu thư chống lưng, bèn nổi giận, vung tay định tát nàng. Sở Nguyệt Ly lập tức đá một cú khiến bà ta văng ra sau, đập mạnh vào bức bình phong, phát ra một tiếng “rầm” lớn. Bình phong gãy đôi, Lưu bà tử ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự. Sở Nguyệt Ly quay đầu nhìn Từ di nương, cười nói: “Người hầu trong phủ này thú vị thật đấy.” Khóe miệng Từ di nương khẽ giật giật, nhưng không nói gì. Lúc này, bên trong phòng, Tứ tiểu thư Sở Hương Lâm vốn không hề ngủ, mà đang soi gương chải tóc. Nghe thấy động tĩnh, sắc mặt nàng lập tức sa sầm, tiện tay ném mạnh cây trâm hoa lên bàn rồi đứng phắt dậy, nhanh chóng đi ra ngoài. Tỳ nữ bên cạnh là Thúy Liễu vội vã chạy theo, lo lắng mình sẽ chậm một bước. Sở Nguyệt Ly nghe tiếng bước chân, biết có người sắp tới, bèn giơ chân đá tỉnh Lưu bà tử, thấp giọng mắng: “Đồ chó!” Lưu bà tử bị đau mà tỉnh, giận quá liều mạng lao vào định túm lấy Sở Nguyệt Ly. Sở Nguyệt Ly nhanh nhẹn né sang một bên, khiến Lưu bà tử chộp thẳng vào cổ của Sở Hương Lâm vừa bước đến! Thân thể Sở Hương Lâm cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lên người Lưu bà tử. Lưu bà tử nhận ra mình bắt nhầm người, sợ đến tái mặt, đôi tay đang giơ lên không biết nên đặt vào đâu, toàn thân run rẩy không ngừng. Nhìn bốn vết xước đỏ rướm máu trên chiếc cổ trắng nõn của Sở Hương Lâm, Lưu bà tử cảm thấy ngày tận số của mình đã đến. Bà ta hoảng loạn, lắp bắp: “Không... không... không phải lão nô... là...” Ngay lúc này, bà ta bất ngờ hắt hơi một cái, máu mũi bắn thẳng vào mặt Sở Hương Lâm như một cơn mưa đỏ tươi, khiến nàng bị bắn đầy máu từ đầu đến chân! “Aaaa!!!” Sở Hương Lâm thét lên một tràng dài chói tai. Sở Nguyệt Ly cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã kịp bịt tai trước. Lưu bà tử kinh hãi đến mức trợn trắng mắt, ngã lăn ra đất, lại bất tỉnh lần nữa.