Xe ngựa của Bạch Vân Gian chở theo Sở Nguyệt Ly, vốn định chạy thẳng về phủ Sở. Thế nhưng nàng lại nói: “Đêm dài đằng đẵng, trở về cũng không ngủ được, ta đi dạo một chút thì hơn.” Dứt lời, nàng linh hoạt nhảy xuống xe, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm. Xe ngựa của Bạch Vân Gian tiếp tục lăn bánh, hướng về tiểu viện. Sở Nguyệt Ly men theo hướng Hồng Tiêu rời đi mà chạy như bay. Nàng và Hồng Tiêu đã có giao ước, tạm thời để Hồng Tiêu trú lại khách điếm An Nhiên. Thế nhưng trời tối gió lớn, để một cô gái đi đường một mình, rốt cuộc vẫn khiến nàng lo lắng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương