Kiêu Ất dừng xe ngựa, nhảy xuống, đi về phía Sở Nguyệt Ly, chắp tay nói: “Sở tiểu thư. Tối nay, Sở Nguyệt Ly vận một bộ y phục bó sát màu đen, ôm trọn thân hình uyển chuyển của nàng. Đôi ủng đen có lót vải mềm, đi lại không phát ra tiếng động. Mái tóc dài buông xuống như thác nước, được tết gọn thành một bím, rủ sau lưng, trông gọn gàng mà linh hoạt. Trên cổ nàng quấn vài lớp lụa đen mỏng, tăng thêm vẻ huyền bí. Sở Nguyệt Ly thản nhiên nói: “Lúc này, không cần gọi tên ta rõ ràng đến thế. Kiêu Ất: “…… Sở Nguyệt Ly tiếp: “Ngươi theo ta vào trong, giúp ta khiêng một người ra. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương