Sở Nguyệt Ly chưa từng mong đợi Sở lão gia cùng những người trong phủ sẽ thật lòng quan tâm đến sự sống chết của nàng. Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự vô tình lạnh nhạt của cái gọi là “người thân, nàng lại thấy đáng tiếc thay cho cô gái ngốc nghếch kia. Đáng tiếc điều gì ư? Chết thật không đáng.

Sở Nguyệt Ly dùng đầu ngón tay đè nhẹ lên khóe môi, cố nén đi nụ cười đầy châm chọc, rồi bất chợt rùng mình như thể sợ hãi, sau đó bước đến bên cạnh Sở lão gia, đột nhiên mở to mắt, thần thần bí bí nói:

“Phụ thân, con nghĩ A Mục có khi là quỷ đó!”

Sở lão gia bị dáng vẻ này của nàng làm cho giật mình, nhíu mày quát:

“Nói chuyện cho đàng hoàng! Đường đường là nữ nhi Sở gia, sao có thể vô lễ như thế?”