Cố Cửu Tiêu cho rằng Bạch Vân Gian không thích nói chuyện. Thực ra, Bạch Vân Gian chỉ không thích nói chuyện với phần lớn mọi người mà thôi. Trên đời này, luôn có ngoại lệ. Trong sân nhỏ, Sở Nguyệt Ly ngồi trên mái hiên, trong tay cầm một cây gậy, đầu gậy buộc một sợi dây dài, phía dưới dây còn buộc mấy sợi lông bồ câu. Nàng khẽ rung cây gậy, khiến lông bồ câu nhảy nhót trước cửa sổ phòng Bạch Vân Gian. Lúc lên lúc xuống, khi trái khi phải, rõ ràng không có tiếng động, nhưng lại vô cùng chọc tức người khác. Sở Nguyệt Ly cũng tự thấy mình thật ấu trĩ. Nhưng nhàn rỗi quá, cũng phải tìm chút việc để làm. Giáp Hành xắn tay áo, thò đầu ra từ bếp, hỏi: “Cô nương, bồ câu hầm được không? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương