Đêm khuya tĩnh lặng, trăng treo đầu liễu. Một chiếc xe ngựa lặng lẽ đưa quản gia Cố trở về tiểu viện. Nói là tiểu viện, nhưng nơi này cũng chẳng hề tầm thường. Dù không uy nghi như các phủ đệ lớn, song vẫn có vẻ độc đáo, không khác gì nhà quan lại quyền quý. Quản gia Cố vốn mang vẻ mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Sở Mặc Tỉnh bước xuống từ xe ngựa, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống. Sau đó, như không thấy gì, ông ta định bước thẳng vào trong viện. Sở Mặc Tỉnh nhanh chóng chặn lại, chắp tay thi lễ, nở nụ cười niềm nở: “Chẳng hay ngài có phải là quản gia Cố?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương