Lần đầu tiên bước vào phủ họ Cố, dù cố gắng kiềm chế không ngó nghiêng, nhưng Sở Liên Ảnh vẫn không kìm được mà quan sát bốn phía qua lớp màn che. Trong lòng nàng ta liên tục thốt lên từng tiếng kinh ngạc.
Vẻ đẹp của phủ họ Cố vừa có sự hùng vĩ rộng lớn của phương Bắc, lại vừa có nét dịu dàng tinh tế của phương Nam; vừa có sự xa hoa tráng lệ của thế gian phồn hoa, lại vừa có vẻ thanh nhã của đình đài lầu các trong bút mực văn nhân. Thật sự… quá rộng, quá đẹp!
Ngoài Sở phủ, Sở Liên Ảnh chưa từng đặt chân đến bất kỳ phủ đệ nào khác, trong suy nghĩ của nàng ta, chắc cũng không khác biệt là bao. Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt chứng kiến từng gốc cây, từng hòn đá, từng cảnh sắc nơi này, nàng ta mới bừng tỉnh—hóa ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Trước đây nàng ta vẽ tranh, cũng chỉ phác họa lại cảnh trong Sở phủ, hoặc tự tưởng tượng ra vài phong cảnh. Khi ấy, nàng ta thấy rất đặc sắc, nhưng giờ nhìn lại, chỉ có thể tự nhận tầm nhìn quá hạn hẹp, kiến thức quá nông cạn.
Sở Liên Ảnh vừa kinh ngạc vừa thán phục, may mà có màn che mặt, nếu không nàng ta sợ mình sẽ há hốc mồm không ngậm lại được.
Đi gần hai tuần trà, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại trước Dật Chi Hiên, nơi Cố Bá Tịch cư ngụ.