Sở Nguyệt Ly rời khỏi tiểu viện với khí thế hùng hổ, nhưng vừa rẽ qua góc khuất, nàng lập tức thay đổi hoàn toàn.

Hai chân mềm nhũn, phải dựa vào tường, hai tay ôm chặt bụng, chân mày nhíu chặt đến mức gần như vặn xoắn lại.

Chết tiệt, lại tới nữa!

Cảm giác quen thuộc của tối qua lại ập đến—cấp bách, khẩn trương, không thể trì hoãn!

Nàng cần ngay một cái bô và một xấp giấy!