Sở Nguyệt Ly bị Bạch Vân Gian đè nửa người xuống giường, cảm giác mái tóc mềm mại của hắn lướt qua mặt nàng, chảy xuống cổ áo, mang theo hơi lạnh, có chút nhột nhột.

Nàng biết chắc rằng hắn sẽ không chạm vào nàng, vì vậy chẳng buồn giãy giụa, chỉ yên lặng nhìn hắn trong bóng tối. Khi mắt dần thích ứng với bóng đêm, khuôn mặt của Bạch Vân Gian từ mơ hồ trở nên có đường nét rõ ràng, rồi dần dần hiện ra một cách chân thực.

Sở Nguyệt Ly nhận ra hắn thực sự đang tức giận.

Bởi vì trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhưng điều kỳ lạ là—nàng lại thấy hắn rất đẹp.