Kiêu Ất cảm thấy, nếu giả vờ không thấy Sở Nguyệt Ly, đến mai chủ tử hỏi tới, hắn sẽ không biết trả lời thế nào. Nhưng nếu lên tiếng gọi nàng lại, thì cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Dù sao, chủ tử cũng chưa từng dặn rằng không cho Sở cô nương rời đi.

Hắn còn đang do dự, thì thấy Sở Nguyệt Ly đã chủ động bước đến. Hắn lập tức đứng thẳng, vào tư thế sẵn sàng.

Sở Nguyệt Ly dừng lại trước mặt Kiêu Ất, mỉm cười, hạ giọng nói:

“Thuốc mỡ ngươi đưa cho ta khá tốt đấy, cảm ơn nhé.”

Kiêu Ất khô khốc đáp: