Ngủ? Có thể ngủ được sao?! Sở Nguyệt Ly bị sắp xếp ở gian phòng dành cho khách, nhưng kết quả—không có chăn mền! Chuyện này đã không còn là vấn đề keo kiệt hay không nữa, mà là một sự sỉ nhục nhân cách nghiêm trọng! Nàng đi vòng quanh phòng một lượt, định bình tĩnh lại, nhưng càng nghĩ càng tức, bèn mạnh mẽ kéo cửa ra, quyết định lại đi ca ngợi cái tên què kia một bài. Kết quả, Kiêu Ất đang đứng ngay ngoài cửa. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương