Sở Nguyệt Ly cứng đờ mặt, hỏi: “Vậy là ngài sớm đã biết, chính Tiền Du Hành phái người đến thôn quê hại chết Ngốc Nha?” Lời vừa thốt ra, nàng liền hối hận. Nếu không phải vì cái tên què này quá đáng, nàng đã không nói mà không qua suy nghĩ. Nàng phải luôn nhớ kỹ—Ngốc Nha chính là nàng, nàng chính là Ngốc Nha. Bạch Vân Gian chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Nguyệt Ly, đáp: “Phải.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương