Sở Nguyệt Ly nghĩ rằng, nếu nàng đấu võ mồm với hắn, chắc chắn sẽ bị xử lý, vì thế nàng chọn cách giữ im lặng, không nói một lời. Nếu không phải lần trước tay trái bị đánh, vết thương do Phong Cương cắn rách ra khiến cả bàn tay phải mất linh hoạt, thì hôm nay nàng cũng không đến nỗi suýt gặp nạn. Nói đi nói lại, cái tên què ấy chẳng giúp được gì. Nhưng mà, ai bảo hắn là vương gia chứ? Nàng không dại gì đi đối đầu với vương gia, người khôn ngoan phải biết tự lượng sức mình. Giáp Hành và Kiêu Ất thấy trong thư phòng đã đến mức “mắt đối mắt, tình thâm ý trọng”, bèn lặng lẽ rời đi, đứng canh bên ngoài. Bạch Vân Gian chờ Sở Nguyệt Ly phản pháo, nhưng mãi không thấy nàng lên tiếng, bèn cất giọng: “Thế nào? Gan với lưỡi đều rơi xuống hồ hết rồi à?” Sở Nguyệt Ly phì cười, cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, bỏ vào miệng, vừa nhai vừa lúng búng nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương