Sở phu nhân sợ mất mặt, lập tức trợn mắt, lại “hôn mê” bất tỉnh.

Sở Mặc Tỉnh, Sở Mạn Nhi và Sở Liên Ảnh vội nhào đến bên giường, giọng gọi mẹ người cao kẻ thấp, bộ dạng hiếu thảo đến không thể hơn được.

Sở Chiếu Nguyệt không nói thêm lời nào, chỉ cúi thấp đầu, giống như bình thường, lặng lẽ không muốn dính dáng đến ai, sự tồn tại cũng nhạt nhòa như hư không.

Sở lão gia xấu hổ thu tay lại, nhưng vẫn nặng nề thở dài một hơi, cảm giác bản thân dường như đã già đi rất nhiều. Ông lảo đảo bước ra ngoài, dáng vẻ có phần chán chường.

Lúc này, Sở Liên Ảnh đột nhiên xoay người, đỡ lấy cánh tay ông, dịu giọng quan tâm: