Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của Sở Nguyệt Ly đã chi chít những vết sưng đỏ lớn nhỏ không đều, ngay cả vùng da quanh mắt cũng chẳng thoát khỏi kiếp nạn. Muỗi trên hồ không chỉ to, mà vết cắn của chúng còn ngứa ngáy, độc hại, hơn nữa còn sưng gấp năm, sáu lần so với muỗi bình thường.

Sở Nguyệt Ly đã tắt lư hương chống muỗi, lại còn ngồi yên bất động, không bị đốt mới là lạ. Nhưng đây cũng là kết quả mà nàng mong muốn.

Nàng vẫn cúi đầu không nói, chính là để mấy vết muỗi đốt này có thời gian “lên men, ít nhất cũng phải sưng đủ mức để Cố hầu gia và vị “đại lão nữ giả trang kia không thể nhận ra nàng mới được. Sự thật chứng minh, hiệu quả còn vượt xa dự đoán của nàng.

Hai mắt nàng lúc này trông như đôi mắt cá vàng bị đập vỡ, mắt trái lệch sang một bên, mắt phải thì trợn trắng nhìn lên trên, nếu muốn nhìn rõ ai, nàng còn phải gắng sức điều chỉnh cho hai mắt chụm lại. Trên mũi có hai vết sưng lớn, khiến chiếc mũi nhỏ vốn thon gọn giờ đây trông như có đến ba đầu mũi! Một khuôn mặt với ba đầu mũi… thật sự là dọa chết người.

Còn về đôi môi thì không cần phải nói. Chắc mấy con muỗi cắn Sở Nguyệt Ly có phần háo sắc, chuyên nhắm vào môi nàng mà hút máu. Bây giờ, chúng đã “hôn nàng thành một đôi môi siêu cấp sưng vều, chẳng khác nào bị hai cây xúc xích treo lên vậy.