Sở Liên Ảnh vẽ được một lúc, muốn lui ra sau để quan sát tổng thể bức tranh của mình. Không ngờ, vừa lui lại liền đụng thẳng vào lòng Cố Bá Tịch. Cố Bá Tịch vô thức vươn tay đỡ lấy nàng, chỉ cảm thấy thân thể trong lòng mình mềm mại không tưởng, nhưng lại gầy yếu đến mức khiến người ta thương tiếc. Đặc biệt là vòng eo kia, dường như một bàn tay cũng có thể nắm trọn… Thật sự quá nhỏ nhắn rồi. Cố Bá Tịch vẫn luôn cảm thấy bản thân không đủ cường tráng, nhưng khi đối diện với Sở Liên Ảnh, hắn lại bỗng nhiên có cảm giác mình cao lớn vững chãi vô cùng. Hắn hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Cô nương, cẩn thận. Sở Liên Ảnh ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Tựa như những hạt sương sớm khẽ rung động dưới ánh bình minh, dịu dàng mà gợn sóng lòng người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương