Hành động tự nhiên như thể bằng hữu lâu năm, nhưng lại khiến Sở Hương Lâm vừa tỉnh giấc liền run lên bần bật. Nàng rất muốn giả vờ ngủ, tránh xa vị sát thần này, nhưng Sở Nguyệt Ly lại dùng chân đá vào vai nàng, khiến cơn thù hận trong lòng càng trào dâng. Sở Hương Lâm nghiến răng, giọng khàn đặc đến méo mó: “Ngươi… đến làm gì?! Sở Nguyệt Ly đung đưa chân, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức khiến nàng phát hoảng, rồi bất chợt nở nụ cười, thản nhiên đáp: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương