Sở Nguyệt Ly cảm thấy suy nghĩ của mình có chút lệch hướng, vội vàng kéo về thực tại, nhưng khóe môi vẫn vô thức nhếch lên. Cũng may nàng đang đeo màn sa, nếu không… cảnh tượng này thật sự có chút kỳ quái.

Quản gia Cố đang chờ nàng lên tiếng, liền lên tiếng nhắc nhở:

“Tam tiểu thư?”

Sở Nguyệt Ly hạ thấp giọng, từ tốn đáp:

“Trưởng công chúa yêu thương con trai, Sở Nguyệt Ly vô cùng kính trọng. Chỉ là, thân thể, tóc da đều do cha mẹ ban tặng, danh tự cũng là tâm huyết của song thân, Nguyệt Ly không dám tùy tiện nhận một cái tên khác.”