Lúc dùng bữa trưa, Hồng Tiêu vội vã trở về, bẩm báo với Sở Nguyệt Ly: “Tiểu thư, nô tỳ đã điều tra rõ ràng. Hai ngày nay, Tứ tiểu thư không sai người đi mua thứ gì, cũng không hề lấy thuốc từ ngoài về. Nhưng có một chuyện rất kỳ lạ. Khi Triệu di nương bị sẩy thai, theo lệ thường, những thứ dơ bẩn đó phải đem đi thiêu hủy. Nhưng dì ta lại không nỡ, nói đó là con trai của mình, nhất quyết giữ lại, bỏ vào một cái hũ rồi chôn dưới gốc cây để nó 'ở bên' bà ta. Vì Triệu di nương đã chi tiền cho đám bà tử và nha hoàn nên chẳng ai hé miệng nửa lời. Kết quả, tối hôm qua, có bà tử trong phủ nhìn thấy một bóng người lướt qua dưới gốc cây đó. Bà ta đuổi theo thì không thấy ai, nhưng phát hiện cái hũ chứa thứ dơ bẩn kia đã bị đào lên. Lo sợ ma quỷ, bà ấy liền bẩm báo với phu nhân. Phu nhân lập tức ra lệnh thiêu hủy toàn bộ, rồi chuyện cũng lắng xuống.” Sở Nguyệt Ly cầm lại hộp phấn son, nhíu mày nói: “Thứ trong này... chắc là rất ghê tởm.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương