Sau khi Sở Liên Ảnh rời đi, Sở Mạn Nhi và những người khác cũng lần lượt cáo từ. Sự náo nhiệt ban nãy tựa như một chùm pháo hoa, rực rỡ trong chốc lát rồi tan biến không để lại dấu vết, chỉ còn dư âm lẩn khuất trong không gian. Hồng Tiêu nhìn đống lễ vật để lại, nhíu mày nói: “Tiểu thư sắp thành thân, thứ cần nhất chính là bạc.” Nàng ta thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Vẫn là Ngũ tiểu thư tặng bạc là thực tế nhất, cũng đáng giá nhất.” Ngừng một chút, nàng ta liếc nhìn Sở Nguyệt Ly: “Tiểu thư có biết không, một hộp phấn son của Thất Bảo Trai cũng phải năm lượng bạc, mà chưa chắc đã mua được.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương