Sải bước trên tia nắng chiều cuối cùng, Sở Nguyệt Ly cưỡi con lừa nhỏ, chậm rãi tiến về Sở phủ. Có lẽ chẳng có tiểu thư khuê các nào lại được buông thả đến mức này, như một ngọn cỏ hoang dại, mặc sức sinh trưởng ngoài trời. Sở phu nhân có tính toán của bà, còn Sở Nguyệt Ly cũng có những dự định riêng, vừa khéo hai bên hợp ý. Nếu là nữ nhân bình thường, khi biết có kẻ muốn lấy mạng mình, hẳn sẽ sợ đến mức không dám ra khỏi phủ. Nhưng Sở Nguyệt Ly không chỉ muốn sắp xếp đường lui trước khi xuất giá, mà còn phải tìm ra kẻ đứng sau hại con ngốc, sau đó… chặt đứt bàn tay đó! Nàng vốn có trí nhớ rất tốt. Chuyện đã hứa, tất nhiên không phải nói suông. Khi sắp đến gần Sở phủ, Sở Nguyệt Ly phát hiện có người ẩn nấp sau hàng cây ven đường, giống như những con chó hoang chực chờ, chuẩn bị lao ra kéo nàng đi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương