Nhìn ngón tay bê bết máu, đôi mắt của Cố Cửu Tiêu sững lại.

Chưởng quầy vội vàng lấy ra băng vải trắng cùng kim sang dược, lao đến bên Cố Cửu Tiêu, nói:

“Chủ tử đừng động, mảnh sứ vỡ cứa vào tay, phải xử lý ngay mới được.”

Lời còn chưa dứt, ông ta đã vươn tay muốn băng bó vết thương.

Cố Cửu Tiêu rống lên bằng giọng khàn đặc như bị xé rách: