Cố Bá Tịch khẽ lắc đầu, giơ tay lên ra hiệu, yếu ớt nói: “Thôi đi. Với cơ thể ta thế này, vẫn nên ngoan ngoãn ngồi nghỉ một lúc thì hơn.” Bạch Vân Gian hỏi: “Ngươi làm sao lại để Giáp Hành cõng vào đây?” Cố Bá Tịch lại vỗ vỗ lên ngực, hít sâu một hơi, ổn định nhịp thở rồi mới chậm rãi nói: “Dạo gần đây sức khỏe càng kém, mẫu thân vô cùng lo lắng, trong phủ chẳng ai dám lên tiếng lớn. Giờ đỡ hơn chút, ta muốn ra ngoài đi dạo. Nhưng mẫu thân không cho, bảo đợi sau khi nạp thiếp rồi mới ra ngoài được.” Hắn khẽ thở dài, ngữ khí đầy phiền muộn: “Lại nạp thiếp… Hậu viện của ta đã có đến tám người rồi! Nghĩ mà bực bội, liền nghĩ đến đây tìm ngươi trò chuyện. Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám gia nhân, đến cửa phủ ngươi, bỗng dưng thấy đau nhói lồng ngực, tay chân vô lực, suýt thì ngã xuống đất. Nếu không phải Giáp Hành cõng ta lên, có lẽ giờ này ta đã nằm trước cổng phủ rồi.” Bạch Vân Gian giọng nhạt nhẽo: “Sau này, đừng tùy hứng nữa.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương