Sở Nguyệt Ly cầm lấy ngân phiếu, tỉ mỉ quan sát hai lần rồi hỏi: “Vương gia, đây là ngân phiếu thật chứ?” Bạch Vân Gian biết nàng sẽ không hỏi câu này vô duyên vô cớ, nên không đáp. Sở Nguyệt Ly liếc hắn một cái, cười hì hì: “Tờ này bao nhiêu lượng thế? Năm mươi? Năm trăm? Hay năm ngàn?” Bạch Vân Gian thầm nghĩ: Đúng là mặt dày vô sỉ. Hắn nhàn nhạt nói: “Sở cô nương cảm thấy bản vương thưởng cô bao nhiêu thì hợp lý?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương