Sở Nguyệt Ly nhìn Bạch Vân Gian, ánh mắt đầy vẻ quái lạ, quét qua hắn một lượt rồi hỏi: “Vương gia vừa cười sao? Sao lại chỉ ‘hừ’ một tiếng, không ‘ha ha ha’, cũng chẳng ‘hí hí hí’? Hừ một cái thôi là để tỏ ra bản thân cao quý, khác biệt với người thường à?”

Bạch Vân Gian đưa tay mở tờ giấy trắng, cầm bút, chấm mực, rồi viết xuống một hàng chữ.

Sở Nguyệt Ly thầm nghĩ: “Xem ra, kẻ giả danh ‘Lý què’ chính là hắn!”

Vậy vấn đề đặt ra là, tên què này vất vả chạy đến vùng quê làm gì? Mà đám người đã bắt cóc cháu trai của Lý chính là làm việc cho ai? Hoặc có khi, kẻ đứng sau giật dây chính là người trước mặt nàng cũng nên? Nếu đúng vậy, thì lòng dạ hắn… rốt cuộc là màu gì đây?

Hàng loạt suy nghĩ lướt qua đầu nàng, nhưng không thể nghiền ngẫm quá sâu. Rõ ràng, tên què này gọi nàng đến là để thăm dò. Nếu nàng ứng phó không khéo, có khi mất mạng như chơi.