Sở Nguyệt Ly theo Vinh Huy đến cửa sau, quả nhiên nhìn thấy một gã tiểu nhị ăn mặc chỉnh tề, quy củ đứng đợi bên ngoài.
Sở Nguyệt Ly sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ai thiếu bạc nhà các ngươi? Còn hai trăm lượng? Sao ngươi không ra đường mà cướp luôn đi?!”
Gã tiểu nhị vội vàng xua tay: “Tiểu thư bớt giận, tiểu thư bớt giận. Tiểu thư chắc đã quên rồi, hôm trước đã chọn một chiếc vòng huyết ngọc trong tiệm chúng tôi. Chiếc vòng đó nước ngọc cực tốt, giá trị hai trăm lượng bạc. Nhưng tiểu thư không cẩn thận làm vỡ nó, còn lập giấy nợ, dặn tiểu nhân hôm nay đến phủ đòi bạc.”
Nếu là tình huống bình thường, Sở Nguyệt Ly chắc chắn sẽ yêu cầu hắn đưa ra bằng chứng. Nhưng lòng nàng sáng như gương, chuyện này nàng chưa từng làm qua, kẻ đứng sau giật dây vở kịch này chẳng ai khác ngoài tên què tâm cơ thâm sâu kia! Xem ra, lá thư và danh sách trong tay nàng có giá trị rất lớn đối với hắn. Thành thật mà nói, nàng hoài nghi giá trị thực sự của danh sách đó, không phải nàng coi thường người cha trên danh nghĩa của mình, mà là Sở đại nhân đúng thật không phải kẻ tài giỏi gì cho cam.
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu, Sở Nguyệt Ly lập tức cất giọng dứt khoát: “Không thể nào! Hôm qua ta ra ngoài, chưa từng động vào cái vòng nào hết! Còn nói là huyết ngọc? Cái thứ đỏ lòm đó, ai mà đeo? Không thấy ghê tởm à?! Hơn nữa, ngươi bảo ta đã lập giấy nợ? Ha… cả phủ Sở ai chẳng biết ta vừa từ trang trại quê về, chữ còn không biết mặt cái nào!”