Sở Hương Lâm tiếp tục giở trò sống chết, ra vẻ như mình bị chèn ép đến cùng đường.

Sở Nguyệt Ly dứt khoát kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống, ung dung nhìn nàng ta khóc.

Sở Mặc Tỉnh bị tiếng khóc lóc ồn ào của Sở Hương Lâm làm cho đau đầu, bèn lên tiếng dỗ dành:

“Được rồi, được rồi, cả phòng đầy nha hoàn, ma ma đều đang nhìn, muội đừng khóc nữa.”

Sở Hương Lâm nghẹn ngào nói: