Sở Nguyệt Ly cảm thấy cuối cùng cũng đạt được mong muốn của mình.

Dù sao cũng không phải ai cũng có cái “vinh hạnh” được một vị vương gia què đá văng khỏi xe ngựa.

Dù sao thì, bàn chân còn lành lặn duy nhất của người ta, hiếm lắm mới có cơ hội được dùng để đá người, đó cũng xem như một kiểu “ban ân” đi?

Đứng vững trên sàn xe, Sở Nguyệt Ly phủi bụng mình, mặc dù trên đó chẳng có dấu chân nào, sau đó không sợ chết mà buông một câu: “Vương gia, lực chân của ngài còn phải rèn luyện thêm, yếu quá đấy.

Dứt lời, nàng quét mắt sang Kiêu Ất đang há hốc mồm, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, sờ vào túi tiền vẫn căng phồng bên hông, yên tâm rảo bước rời đi.