Hàng mi của Bạch Vân Gian khẽ chớp một cách chậm rãi, sau đó hắn thản nhiên nói: “Bản vương không thích mùi thi thể. Sở Nguyệt Ly giơ bàn tay đẫm máu của mình lên, chế nhạo: “Xem ra vương gia lại thích mùi máu tươi. Dứt lời, nàng vươn tay ra, đưa thẳng đến trước mũi Bạch Vân Gian. Người dám làm càn trước mặt Bạch Vân Gian không nhiều, mà những kẻ còn sống sau khi làm vậy lại càng hiếm hoi. Nhưng Sở Nguyệt Ly lại muốn hắn ghét mình, tốt nhất là đạp nàng xuống xe, từ nay mỗi người một ngả. Ở gần Lục vương gia, nàng luôn cảm thấy một áp lực vô hình. Hơn nữa, nàng rất lo lắng hắn sẽ âm thầm ra tay, cướp mất số bạc ít ỏi của nàng. Trời mới biết, chỉ khi nắm trong tay vàng bạc thực sự, nàng mới thấy an tâm. Thói quen quái dị này bắt đầu từ khi nào, ngay cả nàng cũng không rõ. Có lẽ là từ lần đầu tiên nàng chịu đói, có lẽ là từ lần đầu tiên bị đánh, hoặc cũng có thể là từ lần đầu tiên kiếm được tiền công… Một giọt máu đỏ sẫm từ vết thương của Sở Nguyệt Ly chậm rãi rơi xuống. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương