Sau một trận đánh, tâm trạng Sở Nguyệt Ly khá lên đôi chút. Nàng tìm đến Bát Phương Ngân Trang, dùng một trăm lượng ngân phiếu đổi thành năm mươi lượng ngân phiếu nhỏ hơn và bốn mươi lăm lượng bạc vụn. Nhìn số bạc bỗng dưng hao hụt mất năm lượng, tâm trạng đang từ nhiều mây chuyển nắng của nàng lại trầm xuống. Năm lượng không nhiều, nhưng là bạc của nàng, dựa vào đâu mà phải đưa cho ngân trang chứ?!

Chưởng quầy của Bát Phương Ngân Trang nhã nhặn giải thích: “Tiểu thư chẳng lẽ không biết? Tất cả ngân trang đều có quy tắc này. Nếu tiểu thư muốn đổi cả trăm lượng ngân phiếu thành bạc vụn, thì cũng chỉ có thể nhận được chín mươi lượng.

Sở Nguyệt Ly bĩu môi: “Ngươi mỗi ngày ôm bạc của ta, sờ bạc của ta, nhìn bạc của ta, vậy mà còn dám bòn rút mất mười lượng của ta?!

Chưởng quầy vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giải thích: “Không tính là bòn rút đâu ạ. Khi tiểu thư gửi bạc vào ngân trang, chẳng phải cũng để tiện bề đi lại, có thể rút ở bất cứ đâu mà không lo trộm cướp sao? Ngân trang chúng tôi phải gánh rủi ro rất lớn, không chỉ gói gọn trong mấy lượng bạc này đâu. Tiểu thư vẫn nên tới y quán xem qua vết thương trên tay trước đi, trông cũng khá đáng sợ đấy.

Sở Nguyệt Ly hỏi: “Tất cả ngân trang đều theo quy tắc này sao?