Chết không đáng sợ, đáng sợ là bị một cô gái trông có vẻ nhỏ nhắn đánh cho sống dở chết dở! Cố Cửu Tiêu cố hết sức vươn tay ra ngoài cửa sổ, mong thu hút sự chú ý của Triệu Bất Ngữ, nhưng ngay lập tức bị Sở Nguyệt Ly kéo mạnh trở lại. Hắn cố vùng vẫy, xoay một vòng trong khoang xe định lao ra ngoài, nhưng lại bị Sở Nguyệt Ly túm lấy, vặn tay ra sau, rồi ấn chặt xuống đệm lông mềm mại. Cố Cửu Tiêu quỳ rạp trên tấm thảm như một con chó, mũi miệng toàn là lông thú, vừa khiến hắn ngứa mũi vừa khiến hắn ngạt thở. Toàn thân đau nhức, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chưa bao giờ trong đời, hắn lại khổ sở đến thế! Hắn thực sự nghĩ rằng mình có thể sẽ chết trong tay người phụ nữ ác độc này! Mối thù này rốt cuộc sâu đậm đến mức nào mà nàng ta phải ra tay độc ác như vậy chứ?! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương