Sở Nguyệt Ly ngẩng đầu nhìn lên lầu hai. Không hiểu sao, tiếng cười khẽ kia lại khiến nàng cực kỳ khó chịu. Thực ra, người phát ra tiếng cười đó chính là Bạch Vân Gian. Nhưng lúc này, người đang ghé cửa sổ xem kịch lại là Cố Cửu Tiêu, kẻ mặc nữ trang và đeo mặt che. Cố Cửu Tiêu vốn thích hát hí khúc, giọng nam giọng nữ thay đổi tùy ý. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương