Hi Cẩm mỉm cười bước tới: “A Trù, không phải chàng nói hôm nay phải vào nội cung sao? Sao giờ lại trở về rồi?”

A Trù nhìn nàng với dáng vẻ mềm mại, đầy quyến rũ, rồi hỏi: “Khách đâu rồi?”

Hi Cẩm cười đáp: “Mấy vị khách đang ở bên thủy tạ. Ta vừa mới nhận được thưởng của Hoàng thượng nên bận chút việc, đang định qua đó.”

A Trù chỉ khẽ đáp: “Ồ?”

Nghe giọng điệu này, Hi Cẩm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Phải chăng chuyện lá thư từ hôn đã bị lộ?

Nàng giả vờ ngây thơ, lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán A Trù: “A Trù, chàng xem, người chàng đầy mồ hôi rồi. Nhìn thấy mà thiếp đau lòng lắm.”

Thế nhưng, dù nàng chăm sóc ân cần thế nào, chàng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chút phản ứng.

Hi Cẩm tỏ vẻ vô tội: “Có chuyện gì sao? Thiếp thấy chàng có vẻ không vui?”

A Trù bình thản: “Có lẽ là do trời nóng.”

Hi Cẩm đề nghị: “Vậy chàng dùng chút kem lạnh nhé, mới vừa được mang đến, còn tươi ngon lắm, giúp giải nhiệt.”

A Trù định từ chối, nhưng Hi Cẩm đã bưng đến: “Chàng thử một chút đi!”

Trong chén kem lạnh có củ sen tươi, hạt bobo, hạt óc chó tươi, nhân hạnh tươi và hạt phỉ tươi, bên dưới có lót lá sen non, điểm thêm vài viên đá nhỏ trong suốt. Món này giữa mùa hè thật sự khiến người ta cảm thấy sảng khoái.

Hi Cẩm tự tay đút cho chàng: “Nếm thử chút đi!”

Nàng chăm chút cho chàng, A Trù cũng theo ý nàng, nếm một muỗng. Vị ngọt thanh mát, rất ngon.

Nhờ món kem mát lạnh, đôi môi mỏng của chàng trở nên ẩm mượt, tô điểm thêm cho gương mặt tuấn tú, khiến vẻ đẹp của chàng càng thêm rực rỡ.

Hi Cẩm nhìn chàng, có chút mê mẩn, thầm nghĩ rằng lang quân của nàng thật đẹp.

Dù chàng là Thái tử tôn quý hay chỉ là một chàng rể, nàng vẫn thấy mình yêu chàng.

Nhưng khi nàng còn đang nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng chàng trầm giọng: “Nói đi.”

Hi Cẩm ngơ ngác: “Hả?”

A Trù tiếp lời: “Vô cớ ân cần, tất có điều gian.”

Hi Cẩm: “...”

Nàng khẽ hừ một tiếng: “Ý gì đây? Thiếp đau lòng lo lắng cho chàng, đút cho chàng ăn kem, thế mà chàng lại nói vậy.”

A Trù nhướng mày: “Ồ, vậy thì nói xem, vừa rồi nàng giấu gì mà vội vã vậy?”

Hi Cẩm nghẹn lời.

Nàng chớp mắt, cố tình nhìn quanh để che giấu, rồi giả vờ bình thản: “Có gì đâu chứ, cũng chẳng có chuyện gì to tát. Hôm nay Hoàng thượng ban thưởng nhiều đồ tốt, thiếp thấy rất vui.”

A Trù chăm chú nhìn nàng: “Vậy sao?”

Nói rồi, chàng bước tới gần, đưa tay nhặt lấy vài mẩu tro tàn màu trắng: “Cái này là gì?”

Hi Cẩm cứ nghĩ mình đã dọn sạch, không ngờ lại để lại dấu vết.

A Trù quay lại, ánh mắt chiếu thẳng vào mặt nàng.

Hi Cẩm cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngẩng cao đầu nhìn chàng.

Cả hai nhìn nhau một hồi lâu, A Trù hỏi: “Nàng thực sự không nói?”

Mặt Hi Cẩm đỏ bừng, nàng cắn môi nhìn sang chỗ khác: “Chàng muốn thiếp nói gì?”

Nàng đoán chàng đã biết, nhưng cụ thể biết đến đâu, có thấy được lá thư từ hôn hay không, nàng không đoán nổi.

Nếu chàng nói rõ ra, nàng có thể tranh luận, dẫu không có lý lẽ thì cũng có thể cãi được đôi ba câu.

Nhưng chàng không nói ra rõ ràng, chứng tỏ chàng cũng không biết chắc, chỉ đang thăm dò nàng mà thôi.

Tờ giấy nàng đã đốt rồi, chàng không thể nhìn thấy, nếu không có chứng cứ, chàng cũng chỉ có thể nghi ngờ. Không có bằng chứng, chàng còn có thể làm gì?

Nhưng nếu nàng thừa nhận, đó sẽ trở thành bằng chứng rõ ràng, và chàng sẽ ghi nhớ mãi, trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn.

Tóm lại, nàng tuyệt đối không thể thừa nhận.

Hơn nữa, Hoắc Nhị Lang đã làm gì? Nàng đã làm gì? Cùng lắm chỉ là một câu “Kim ngọc tại ngoại, bại tụ kỳ trung, nhân ỷ tây lâu, thuý trúc bế nhật thôi mà.

Nói ra liệu chàng có tin không?

A Trù khẽ thở dài, tiến lại gần nàng, cúi mắt nhìn nàng, dùng giọng điệu rất dịu dàng nói: “Hi Cẩm, có chuyện gì nàng có thể nói với ta, có thể ta sẽ không giận nàng, phải không?”

Giọng nói dịu dàng như thế, hòa cùng hơi thở mát lạnh như đá vụn, khiến Hi Cẩm có chút choáng váng, trong thoáng chốc muốn thổ lộ tất cả mọi chuyện.

A Trù nhẹ nhàng đưa tay ôm eo nàng, khẽ hỏi: “Vừa rồi nàng đốt thứ gì? Có phải là—”

Chàng nhìn sâu vào mắt nàng, tiếp tục hỏi: “Hoắc Nhị Lang đã báo cho nàng tin gì?”

Tim Hi Cẩm bất chợt khựng lại.

Nàng nhìn A Trù, thấy trong mắt chàng ánh lên vẻ bình tĩnh đáng sợ, liền lập tức tỉnh táo trở lại.

Không thể mắc lừa được!

Nàng cắn môi: “A Trù, chàng đang nói gì vậy?”

A Trù: “Ta đang nói gì? Nàng định nói với ta rằng nàng không đốt thứ gì vừa rồi, và rằng Hoắc Nhị Lang không liên lạc bí mật với nàng sao?”

Liên lạc bí mật?

Hi Cẩm có chút chột dạ, nhưng nàng nghĩ mình đâu có làm gì quá đáng.

Thế là nàng trở nên đầy lý lẽ: “Điện hạ, thiếp có thể nói rõ ràng với chàng, thiếp và Hoắc Nhị Lang hoàn toàn trong sạch, không hề có chút tình riêng nào. Thiếp hành xử đàng hoàng, nếu chàng không tin thiếp—”

Nàng nghiến răng.

A Trù: “Nếu ta không tin nàng, thì nàng định làm gì?”

Hi Cẩm không thể tin nổi, chẳng lẽ chàng không nên nhẹ nhàng dỗ dành nàng: “Hi Cẩm, ta tin nàng mà, đừng giận nhé, bảo bối của ta” sao? Vậy mà chàng lại ép hỏi nàng thế này?

Nàng mở to mắt, có chút ấm ức: “A Trù, chàng thay đổi rồi, chàng không còn đối xử tốt với thiếp như trước nữa.”

A Trù không ngờ vào lúc này nàng lại có thể phản đòn!

Chàng nhướn mày: “Hử? Ta thay đổi chỗ nào?”

Hi Cẩm nước mắt lưng tròng: “Chàng không tin thiếp ư? Chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm, chàng lại không tin thiếp?”

A Trù nhất thời không nói gì.

Chàng nhìn nàng, nghiến răng: “Vậy còn nàng, nàng có tin ta không?”

Hi Cẩm nhất thời không nói nên lời.

Nàng tin chàng, tin rằng nàng luôn được chàng đối đãi đặc biệt, rằng chàng rộng lượng và không nỡ làm tổn thương nàng.

Nhưng chuyện về lá thư từ hôn thật quá nhạy cảm. Nếu chàng nhìn thấy nó, chắc chắn sẽ nổi giận, tính chàng khi đã tức giận thì như muốn nuốt chửng người khác.

Còn việc Hoắc Nhị Lang gửi tin nhắn cho nàng, nếu chàng biết được, chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung.

Vợ chồng đôi khi cũng không thể thẳng thắn mọi chuyện, chẳng hạn như nàng không thể kể với chàng về cảm giác tim đập mạnh khi Hoắc Nhị Lang năm xưa nắm tay nàng, suýt ôm nàng vào lòng.

Những chuyện trong quá khứ, nàng không thể nói. Một khi đã nói ra, nó sẽ trở thành vết hằn mãi mãi trong lòng A Trù, không bao giờ xóa nhòa được.

Nhưng chàng lại cố chấp ép hỏi nàng, chàng muốn biết.

Hi Cẩm nhìn A Trù trước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm khó lường của chàng, và trong khoảnh khắc, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng, nàng bỗng nhiên hiểu ra.

Lá thư từ hôn, thật ra không có gì đáng ngại.

A Trù biết nàng từng muốn từ hôn, chàng đã biết từ lâu. Những chuyện này thật sự không quan trọng.

Nếu A Trù đã biết về lá thư từ hôn, hẳn chàng cũng sẽ đoán ra rằng giờ đây, Hoắc Nhị Lang không thể nào dám có ý đồ gì với nàng.

Dù có cho Hoắc Nhị Lang một trăm cái gan báo, hắn cũng không dám.

Vì vậy, chàng chắc chắn sẽ đoán rằng, nếu Hoắc Nhị Lang có truyền tin gì đó cho nàng, cũng chỉ liên quan đến lá thư từ hôn.

Con người như chàng, có gì là không đoán ra được? Nàng trước mặt chàng chẳng khác nào một kẻ ngốc.

Nhưng tại sao chàng lại cố ép hỏi nàng? Chàng muốn gì?

Lúc này, Hi Cẩm bỗng chốc giác ngộ, hiểu ra điều chàng thực sự muốn.

Chàng muốn chính là những gì chàng chưa từng có được: chiếc bánh hoa mai mà nàng đã đưa cho chàng vào mùa đông lần đầu họ gặp nhau; là nụ cười nàng quay lại nhìn chàng trai điều khiển xe trong một ngày tháng Hai khi cỏ cây đâm chồi nảy lộc; là cái chạm tình cờ giữa nàng và chàng lúc nàng mới mười bốn tuổi, khi trái tim bắt đầu xao xuyến.

Chàng muốn tất cả những gì đã từng thuộc về Hoắc Nhị Lang, và cũng thuộc về quá khứ của Ninh Hi Cẩm, những thứ chàng chưa từng có được và chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.

Khi nhận ra điều này, trái tim Hi Cẩm run lên, run vì cảm giác chua xót xen lẫn ngọt ngào.

Nàng ngẩng mặt nhìn vào mắt chàng, nói thẳng: “Được, thiếp sẽ nói với chàng.”

Giọng nàng thấp, không còn mềm mại như vừa rồi.

Điều này khiến ánh mắt A Trù trở nên tối sầm, chàng không rời mắt khỏi nàng.

Không khí xung quanh như bị đóng băng lại, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người.

Cuối cùng, chàng lên tiếng với giọng điệu lạ lùng: “Ừm, nàng nói đi.”

Hi Cẩm nói: “Nói ra thì, thiếp và Hoắc Nhị Lang cũng là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ. Ngày xưa, thiếp thực sự nghĩ rằng mình sẽ gả cho hắn. Hắn đã từng nắm tay ta, cùng đi dạo dưới ánh đèn và ngắm hoa tháng Ba.”

Sắc mặt A Trù lập tức trở nên khó coi.

Hi Cẩm chẳng để ý, tiếp tục: “Nếu ngày đó không xảy ra những chuyện ấy, thì thiếp đã sớm lấy hắn rồi. Bây giờ hắn đã đỗ thám hoa, thiếp cũng sẽ là thám hoa phu nhân, chắc chắn cũng được phong hiệu, từ đó hưởng vinh hoa phú quý không hết.”

Ánh mắt A Trù lạnh băng: “Nàng nghĩ đẹp nhỉ.”

Hi Cẩm nói tiếp: “Sao lại gọi là nghĩ đẹp? Chẳng phải đúng như vậy sao? Nếu thiếp không gả cho chàng, thì giờ thiếp cũng là phu nhân của Hoắc Nhị Lang rồi. Có khi giờ thiếp đang nắm tay hắn—”

A Trù đột ngột quát lớn: “Ninh Hi Cẩm!”

Tiếng quát lạnh lùng, đầy uy quyền, đủ để khiến bất cứ ai cũng phải run sợ.

Nhưng Hi Cẩm lúc này như đã được tiếp thêm gan báo, nàng cố tình làm vậy!

Nàng mỉm cười nhìn chàng: “Sao chàng lại nổi giận thế? Tức chết đi được phải không? Nếu giận vậy thì chàng cứ từ hôn ta đi!”

A Trù nghiến răng: “Nàng có phải thấy hắn giờ đây đã nổi danh khắp thiên hạ, nên nàng mới thích hắn đến vậy, tình xưa lại trỗi dậy chứ gì? Nàng không muốn làm Thái tử phi nữa phải không?”

Hi Cẩm nói: “thiếp đâu có nói không làm Thái tử phi, chỉ là do chàng tức giận vô cớ với ta! Chàng gây sự với thiếp trước!”

A Trù: “Nàng muốn ta từ hôn để nàng quay lại với hắn, tiếp tục giấc mộng cũ phải không?”

Hi Cẩm cười lạnh, phản đòn: “Chính chàng đang bịa đặt đủ thứ đấy chứ! thiếp chưa hề nói điều đó, chỉ có chàng nghi ngờ đủ điều thôi! Nếu chàng có gan thì cứ từ hôn đi, ai không dám từ hôn thì là kẻ hèn!”

Ánh mắt của A Trù sâu thẳm, giọng nói lạnh như băng: “Đừng mơ, nàng nói từ hôn là từ hôn sao? Ta dựa vào gì để tác thành cho hai người?”

Nói xong, chàng đột ngột đưa tay nắm chặt cổ tay Hi Cẩm, kéo nàng vào lòng một cách mạnh mẽ.

Hi Cẩm vùng vẫy, đẩy chàng ra, đấm vào người chàng.

Tuy nhiên, sức mạnh của một người đàn ông cường tráng không phải thứ nàng có thể chống lại.

Nàng cảm thấy mình bị chàng giam cầm chặt chẽ, sau đó bị bế ngang lên, mạnh mẽ vô cùng, không thể phản kháng.

Bất chợt, Hi Cẩm nhớ lại những cuốn sách nàng từng đọc, về những cảnh nhìn trộm hay những gã đàn ông bặm trợn.

Một cảm giác khó tả bỗng chốc chiếm lấy nàng, nàng càng đấm chàng mạnh hơn: “Thả ta ra! Ta không xứng đáng, ta không còn trong sạch.”

Nhưng A Trù không buông tha, bước mấy bước với nàng trong vòng tay, rồi thả nàng xuống giường, sau đó thân thể cường tráng của chàng nhanh chóng đè xuống, không cho nàng trốn thoát.

Hi Cẩm uốn éo như một con cá, cố vùng vẫy dưới thân chàng.

A Trù hai tay giữ chặt eo nàng, giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Đừng động đậy.”

Hi Cẩm tất nhiên không nghe: “ta cứ động đấy!”

Nàng càng lúc càng bướng bỉnh, hét lên: “Ngươi làm gì chạm vào ta? Đừng có động vào ta! Ngươi là thân thể quý giá của rồng, ta chỉ là một tiểu nữ thương gia thấp hèn, sao xứng đáng hưởng mưa móc của ngươi? Thả ta ra đi, đừng để long khí của ngươi bị ô uế!”

Đôi mắt đen láy như ngọc của A Trù nhìn chằm chằm vào Hi Cẩm, đôi môi mỏng đỏ rực ánh lên một sắc bén lạnh lùng, nhưng chàng vẫn trầm tĩnh nhìn nàng.

Hi Cẩm bị chàng nhìn chằm chằm, cảm thấy lạnh sống lưng. Nàng đột nhiên có cảm giác như chàng có thể nuốt chửng mình.

Nàng chớp mắt, ngây ngẩn nhìn chàng: “A Trù...”

Đột nhiên, nàng thực sự thấy sợ, chàng sẽ không ăn nàng đấy chứ?

Tuy nhiên, A Trù chỉ cúi đầu xuống, với một tốc độ khó mà tưởng tượng được, rất chậm rãi.

Hi Cẩm nín thở, nhìn chàng tiến lại gần, gương mặt đẹp đến không thể chê vào đâu được đang từ từ tiến lại. Chiếc mũi cao thẳng của chàng chạm vào mũi nàng, từ từ áp sát.

Đầu óc Hi Cẩm trống rỗng, môi nàng mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào.

Nàng... nàng thực sự không biết phải làm gì...

Và trong không gian tĩnh lặng kỳ lạ này, đôi môi đỏ mỏng của A Trù khẽ mở.

Chàng cất lời.

Giọng chàng trầm khàn, vang lên đầy ý nghĩa: “Nàng đã hưởng bao nhiêu mưa móc của ta rồi, bây giờ lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ ta không đủ để nàng thỏa mãn sao?”

Mưa ngừng, gió lặng, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Hi Cẩm thu người lại, nằm trong vòng tay của A Trù. Ý thức của nàng vẫn còn mơ màng, đã lâu rồi nàng chưa từng trải qua một cơn cuồng dại đến như vậy từ chàng.

Nhưng nàng lại thích, thích đến mức tưởng như mình sẽ tan chảy.

Nàng không chịu nổi, phát ra một tiếng rên run rẩy.

Âm thanh ấy mềm mại, run rẩy, đuôi giọng như vỡ vụn, ướt át, len lỏi vào trái tim chàng, dễ dàng khơi gợi khao khát của bất kỳ người đàn ông nào.

A Trù nhìn xuống nàng, ánh mắt rũ xuống, chăm chú ngắm nhìn nàng sau khi đã bị chàng khuất phục.

Trong đầu chàng xuất hiện một ý nghĩ u tối: nếu có thể, chàng muốn vẽ lại dáng vẻ này của nàng, giữ lại mãi mãi.

Nhưng chàng không muốn ai khác nhìn thấy, chỉ mình chàng thôi.

Chàng sẽ vẽ lại, mang bức vẽ đó xuống mộ, cùng chôn cất với họ khi qua đời.

Bên cạnh, Hi Cẩm cuối cùng cũng tỉnh táo dần. Khi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, nàng không nhịn được, liền đưa tay ra, nhẹ nhàng cào chàng một cái.

Dù không quá đau, nhưng cũng khiến A Trù có chút khó chịu.

Bị nàng cào, ánh mắt A Trù càng thêm u tối.

Nàng lại chọc tức chàng lần nữa.

Hi Cẩm bĩu môi, trách móc: “Chàng chẳng khác nào một con chó hoang!”

A Trù nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, giọng trầm thấp: “Vậy vừa rồi là ai ôm lấy con chó hoang và bảo là thích?”

Hi Cẩm: “Chàng—”

Càng lúc càng không biết xấu hổ!

Nếu có người nghe thấy, hai người chắc chỉ muốn độn thổ mà chết!

A Trù vẫn điềm nhiên, gương mặt thản nhiên vô cảm.

Hi Cẩm bất lực, đưa tay che trán, không muốn nhìn chàng thêm nữa.

A Trù nghiêng đầu, nhìn nàng: “Trước đó nàng cứ nói lung tung gì vậy?”

Hi Cẩm: “thiếp nói gì cơ?”

Giọng A Trù khàn khàn: “Mấy lời về từ hôn.”

Hi Cẩm bật cười: “Xem ra chàng để ý nhỉ?”

A Trù: “Là nàng cứ nói nhảm.”

Hi Cẩm nheo mắt, lạnh lùng: “Nếu chàng biết đó chỉ là nói nhảm, cớ sao phải bận tâm?”

A Trù chăm chú nhìn vào mắt Hi Cẩm, đôi mắt trầm ngâm không rõ ý: “Ta không nên để tâm sao?”

Hi Cẩm nói: “Vậy để thiếp giải thích cho chàng.”

A Trù lặng lẽ chờ đợi.

Hi Cẩm tiếp tục: “Thứ nhất, dù chàng có nghi ngờ điều gì đi chăng nữa, thiếp vẫn không hổ thẹn với lòng, ta quang minh chính đại! Dù sao, Ninh Hi Cẩm thiếp đâu phải kẻ ngốc. Phu quân của ta có quyền thế, ta lại là Thái tử phi, vị trí này là do chàng liều mình mà có được, ta cũng phải chịu đựng nhiều mới có được, làm sao ta lại không biết trân trọng, làm sao ta có thể tùy tiện tự hủy hoại tương lai của mình?”

Nàng nhìn chàng, nhưng chàng vẫn im lặng.

Nàng lại nói tiếp: “Thứ hai, phu quân của thiếp tài mạo song toàn, quyền thế vô song, mọi thứ đều hoàn hảo. Nếu thiếp đổi người khác, ai có thể sánh được với vinh hoa phú quý của A Trù nhà ta, ai có thể có được cơ hội như thế? Làm sao ta còn để mắt đến kẻ nào khác!”

Nghe nàng nói, ánh mắt A Trù trở nên khó tả.

Hi Cẩm nhìn A Trù, thở dài: “Có vài điều, thiếp thực sự cần phải thành thật với chàng.”

A Trù trầm giọng: “Vòng vo mãi, cuối cùng nàng cũng chịu nói một lời đứng đắn.”

Hi Cẩm vô tội đáp: “Chàng không để thiếp nói mà!”

Nàng giơ cánh tay của mình lên, cánh tay trắng như ngó sen đầy những vết đỏ.

Nàng hừ một tiếng: “Chàng nhìn đi!”

A Trù cúi xuống, nhìn những vết đỏ trên tay nàng, ánh mắt chàng dịu lại, lộ vẻ xót xa: “Là lỗi của ta.”

Nghe được hai chữ này từ chàng, Hi Cẩm cảm thấy đã đủ rồi, nàng mới tiếp tục nói: “Khi xưa ta giận chàng, sau khi chàng rời đi, rất nhiều chuyện đã xảy ra—”

Hi Cẩm nghe tới đây, trong mắt dâng lên một làn sương mờ: “Dù sao thì lúc đó giận quá, thiếp đã viết lá thư từ hôn.

A Trù đáp: “Ừm.

Thần sắc chàng vẫn bình thản, không có biến đổi lớn.

Hi Cẩm nghĩ, quả nhiên nàng đã đoán đúng, chàng thực sự không để tâm đến những chuyện này.

Nàng cảm thấy mình ngày càng hiểu rõ phu quân của mình hơn.

Cúi mắt xuống, nàng nhìn vào lồng ngực của chàng vẫn còn đọng lại hơi ẩm, giọng nàng nhỏ dần: “Sau đó lá thư từ hôn biến mất, bây giờ xem ra hẳn là bị Hi Ngọc lấy đi. Nàng ta muốn lợi dụng nó để hủy hoại chúng ta. Chàng... chàng có phải đã biết chuyện này rồi?

Nàng dò hỏi: “Chàng đã biết phải không?

A Trù gật đầu: “Ta biết.

Hi Cẩm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là như vậy.

Vậy nên A Trù đã biết hết mọi chuyện, chàng cũng không quá tức giận, mọi chuyện thực sự chỉ là tự mình lo nghĩ mà thôi.

Hoắc Nhị Lang thật uổng công gửi cho nàng mẩu giấy nhắn kia.

Nàng khẽ thở dài: “Về phần Hoắc Nhị Lang, hắn vô tình biết được chuyện này, và cũng chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở thiếp thôi.

Ánh mắt A Trù thoáng hiện lên sự mờ mịt, khó đoán.

Nàng thẳng thắn thừa nhận: “Hắn đã viết một bài thơ, câu là ‘Kim ngọc kỳ ngoại, bại tú kỳ trung, nhân ỷ tây lâu, thúy trúc tế nhật’, chàng thông minh như vậy, chắc chàng cũng hiểu nghĩa của nó chứ?

Quả nhiên, A Trù liền nói ngay: “Hi Ngọc có tâm địa xấu xa, điều này liên quan đến lá thư từ hôn.

Hi Cẩm gật đầu: “Đúng vậy, hắn cũng chỉ muốn nhắc nhở thiếp, dù sao thì cũng là có lòng tốt. Chàng đừng để bụng quá được không?

A Trù im lặng một lúc, rồi khàn giọng nói: “Nàng đang cầu xin cho người mà nàng từng yêu ư? Không nỡ để hắn mất tương lai sao?

Hi Cẩm thở dài: “Chàng cứ nghĩ như vậy cũng được.

Ánh mắt A Trù trở nên đen thẳm: “Ninh Hi Cẩm, đây là thái độ cầu xin của nàng sao?

Hi Cẩm vô tội chớp chớp mắt: “thiếp còn chưa nói xong mà.

A Trù nghiến răng.

Hi Cẩm tiếp tục: “Còn một chuyện nữa,thiếp phải nói rõ ràng với chàng.

A Trù: “Nói đi.

Hi Cẩm nhấc chiếc túi thơm lên: “Chàng còn nhớ không, khoảng năm thiếp mười bốn tuổi, khi đó chàng đến nhà chúng ta, lúc đó thiếp đang ngồi dưới mái hiên thêu thùa. thiếp đang thêu một chiếc túi thơm.

Sắc mặt A Trù trở nên nghiêm nghị.

Nàng thực sự là đang chọc vào nỗi đau của chàng.

Hi Cẩm không để ý đến cảm xúc của chàng, tiếp tục kể: “Khi đó, thiếp thêu túi thơm với suy nghĩ sẽ tặng nó cho phu quân tương lai của mình. Phu quân của thiếp sẽ mang theo túi thơm đó suốt cả đời.

Ánh mắt A Trù sắc bén đến mức như muốn giết người.

Hi Cẩm biết rõ, chàng để ý điều này vô cùng.

Đây chính là nỗi đau lớn nhất của chàng.

Nhưng nàng vẫn cố tình hỏi: “Chàng thấy sao?

Ánh mắt A Trù tối sầm lại, hàm chàng căng cứng, từng từ phát ra đầy sắc bén: “Từ sau khi thành thân, nàng không còn động đến kim chỉ nữa, chắc là nghĩ ta không xứng đáng, nàng chẳng bao giờ thèm thêu cho ta!

Hi Cẩm vội vàng biện hộ: “Không thể nói vậy được…

A Trù: “Sao, chẳng lẽ ta đã trách oan cho nàng?

Hi Cẩm nhìn A Trù, thấy rõ sự không vui hiện lên giữa đôi lông mày sắc nét của chàng, nàng thở dài: “Sao chàng lại có thể nghĩ như vậy? thiếp vừa nói rồi mà, năm xưa chàng nhìn thấy thiếp ngồi dưới mái hiên thêu túi thơm, chiếc túi đó là để dành cho phu quân định mệnh của thiếp, để người đó đeo bên mình cả đời.

Nói đến đây, nàng tự hiểu rằng chàng hẳn đang giận đến mức có thể muốn nuốt chửng nàng.

Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay đang siết chặt của chàng, ngẩng đầu nhìn chàng.

A Trù thấy ánh mắt nàng, đôi mắt trong veo như nước, đầy vẻ mơ màng với làn sương tình ái.

Chàng khựng lại một chút.

Rồi ngay sau đó, chàng thấy Hi Cẩm đột nhiên giơ tay lên, không biết từ đâu lấy ra một vật gì đó.

Nàng nhét vào tay chàng: “Túi thơm, thiếp thêu đấy, tặng cho phu quân của thiếp.”

A Trù ngây người nhìn chiếc túi thơm trong tay, rồi bối rối nhìn Hi Cẩm.

Hi Cẩm khuyến khích: “Mở ra xem đi?

A Trù từ từ mở chiếc túi thơm ra, quả nhiên là một chiếc túi thêu, được làm từ lụa dệt hoa văn trắng, viền bằng dây lụa, thêu đôi uyên ương bằng chỉ vàng, với các họa tiết như ý. Cánh uyên ương được thêu tỉ mỉ bằng các màu tím, vàng, xanh lam và xanh nhạt, rõ ràng là một chiếc túi được thêu rất cẩn thận và tinh xảo.

Tuy nhiên, bộ lông của cặp uyên ương chưa thêu xong, chân cũng bị thêu lệch.

Vừa nhìn đã biết là tác phẩm của một thiếu nữ ít khi động đến kim chỉ, có lẽ đã để mấy năm rồi, không phải mới làm.

A Trù ngẩng đầu, một lần nữa nhìn Hi Cẩm.

Chàng không hiểu, cần nàng giải thích thêm.

Hi Cẩm chỉ vào chiếc túi thơm: “Dù sao đây chính là chiếc túi thiếp thêu năm xưa, chàng xem, lúc chàng bước vào sân, ta đang thêu đến cái chân này, rồi chàng đến nói chuyện với thiếp, kim chỉ của thiếp loạn cả lên, thế là cái chân này bị thêu lệch.”

A Trù cầm chặt chiếc túi thơm trong tay, chàng tin lời nàng nói.

Ngay cả thư từ hôn nàng cũng đã thừa nhận, lá thư mà Hoắc Nhị Lang lén gửi nàng cũng không giấu, không có lý do gì nàng lại nói dối về chuyện chiếc túi thơm.

Chàng cúi đầu nhìn chiếc túi thơm một lần nữa, nghĩ về cô gái nhỏ năm mười bốn tuổi, về buổi trưa ấm áp ấy, và về tấm lòng mà nàng đặt vào từng mũi kim.

Trái tim chàng như bị ánh mặt trời của buổi trưa hôm đó bao bọc lấy, gần như tan chảy.

Nhưng cuối cùng, chàng vẫn hỏi: “Vậy… Hoắc Nhị Lang thì sao?

Chàng hơi mím đôi môi khô khốc: “Hắn cũng có một chiếc, vào lễ thượng đăng năm ấy, hắn đặc biệt về nhà để nhận chiếc túi thơm.

Nhắc đến chuyện này, Hi Cẩm cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Chiếc túi thơm của hắn đúng là thiếp tặng, nhưng... không phải do thiếp làm, là... là bà vú Tôn làm.

Nếu không phải chàng hỏi đến, nàng thực sự không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ này.

Nghe nàng nói vậy, A Trù nhướng mày, nhìn nàng.

Hi Cẩm ngượng ngùng lắp bắp: “Thiếp đã tốn rất nhiều tâm sức để thêu chiếc túi thơm ấy, thêu xong rồi, lại không nỡ tặng đi, nên... thiếp đã giữ lại cho mình…

A Trù im lặng, không nói gì thêm.

A Trù nhìn nàng thật lâu.

Chàng tất nhiên tin rằng nàng nói thật.

Chuyện không nỡ đưa chiếc túi thơm thêu cho vị hôn phu mà giữ lại cho mình, rồi đưa túi do vú nuôi làm cho người khác, đúng là kiểu việc mà Ninh Hi Cẩm có thể làm ra.

A Trù nghĩ đến Hoắc Nhị Lang.

Hắn nhận được túi thơm, vui sướng vô cùng, ngỡ rằng đó là món quà do người mình yêu tự tay thêu tặng, nào ngờ lại là do vú nuôi thêu.

Vú nuôi thêu, vú nuôi thêu...

Phải nói rằng, ngay khoảnh khắc này, trong lòng A Trù dâng lên một cảm giác thoải mái như thể đó là định mệnh.

Túi thơm vốn dĩ là của chàng, cũng như Hi Cẩm vốn dĩ phải là của chàng.

Hi Cẩm xấu hổ che mặt, nói: “Chàng đừng nhìn thiếp như vậy, thiếp cũng không có cách nào khác, lúc đó thiếp tốn công sức đến mức ngón tay đều rách da, sao thiếp nỡ tặng đi chứ, huống chi túi thơm đó cũng không đẹp, chỉ là làm cho có thôi mà!

A Trù gật đầu, dùng giọng điệu nghiêm túc: “Ta nghĩ nàng làm rất đúng, túi thơm do mình cực khổ thêu, tất nhiên không thể dễ dàng tặng cho người khác.

Hi Cẩm đồng ý: “Lúc đó dù thiếp còn ngây thơ, nhưng trong lòng hẳn đã mơ hồ nhận ra rằng Hoắc Nhị Lang không phải là lương duyên của thiếp, nên mới giữ lại túi thơm, để dành cho chàng.

A Trù cầm chiếc túi thơm, cúi đầu ngắm nhìn.

Khi chàng đang nhìn ngắm chiếc túi, chợt chàng hỏi: “Nàng mang nó theo từ khi nào?

Hi Cẩm đáp: “Khi thiếp rời nhà, vốn dĩ không mang theo, nhưng sau đó, phu nhân của tộc trưởng đã mang đến cho thiếp một bộ đồ kim chỉ, và túi thơm nằm trong đó.

A Trù nghe vậy, bỗng nhớ lại rằng chàng đã từng thấy nó trước đây.

Chỉ là lúc đó nghĩ đến chuyện túi thơm, chàng không thấy vui, nên không buồn nhìn kỹ.

A Trù hỏi: “Vậy nàng đã tùy tiện ném chiếc túi thơm dành cho phu quân tương lai sao?

Nghe đến đây, Hi Cẩm chợt nhận ra điều này quả thật không hợp lý.

A Trù tiếp: “Nàng không tặng người khác, bây giờ lại dùng nó để dỗ ta.

Hi Cẩm nhìn chàng, cảm thấy xấu hổ và tức giận, nàng lay lay cánh tay chàng phản đối: “Cho dù là làm để tặng hắn, thì sao chứ? Năm đó chàng chỉ là một gã làm thuê ở cửa hàng nhà thiếp, chàng có thân phận địa vị gì để cưới thiếp, hay có thể nuôi sống thiếp sao? Phụ mẫu thiếp đã sắp xếp hôn nhân cho thiếp, đính ước với hắn, mà đã là vợ chưa cưới, thì tặng hắn một chiếc túi thơm thì có gì là sai? Chàng đừng có làm như thiếp phạm lỗi tày đình. Chàng khi còn nhỏ cũng đã từng tặng cho một tiểu thư viên đá mắt mèo đấy, đừng nói là do mẫu thân chàng bảo tặng, chính tay chàng đã tặng đi rồi, khi đó chàng tám tuổi rồi, tám tuổi đấy!

Nàng nhấn mạnh “tám tuổi, rồi nói: “Nam nữ bảy tuổi đã khác chỗ ngồi, chàng đã tám tuổi rồi, sao lại không biết tránh né?

A Trù bất đắc dĩ nhìn nàng.

Nàng luôn có cách lý lẽ theo ý mình.

Hi Cẩm hừ nhẹ: “Ôi chao, chàng quan tâm làm gì nhiều, dù sao chiếc túi thơm thiếp làm là của A Trù, định mệnh là của A Trù, điều này chứng tỏ chúng ta có duyên phận, chẳng phải vậy sao?

A Trù: “... Có lẽ là vậy.”

Hi Cẩm: “Thế mới đúng chứ!”

Nàng cười ôm lấy chàng: “Thôi được rồi, không được giận nữa. Dù sao thì chiếc túi thơm này là do thiếp làm cho chàng. Duyên phận của chúng ta đã được sợi tơ hồng buộc lại, từ nay chàng phải giữ nó bên mình, không được để mất!”

A Trù: “Được.”

Hi Cẩm: “Thực ra thiếp làm cũng khá tốt mà, so với túi thơm của mấy tiểu thư khác thì của thiếp khác hẳn, nhìn vào là biết ngay do chính tay thiếp làm.”

A Trù: “...”

Chàng im lặng trong giây lát, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười nói: “Rất tốt, sau này ta sẽ giữ lại để dùng.”

Chỉ là nếu giữ bên mình, tuyệt đối không thể để ai nhìn thấy chàng có một chiếc túi thơm như thế.

Nếu không người ta lại tưởng Đại Chiêu triều đình nghèo tới mức phải đi ăn xin rồi.