Nghe thấy có thánh chỉ từ hoàng gia, cả phòng rơi vào một bầu không khí ngỡ ngàng và căng thẳng. Tất cả mọi người, từ Ninh gia đến Hoắc gia, đều dừng cuộc tranh cãi, nét mặt đột ngột thay đổi. Những lời mắng nhiếc, cáo buộc bỗng trở nên lạc lõng khi không ai còn dám phát ra một tiếng.
Hoắc Nhị Lang nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu thở dài trong lo lắng. Ngay cả mẹ của chàng, vừa mới mắng mỏ với vẻ mặt căng thẳng, giờ đây cũng không dám nói thêm gì nữa.
Hi Cẩm lúng túng nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng quay sang mẹ mình, nhưng mẹ nàng cũng không thể giải thích được tình huống bất ngờ này. **”Hoàng gia lại quan tâm đến chuyện gì của mình thế này?”** Hi Cẩm thầm nghĩ, càng lúc càng lo lắng.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, dẫn theo một toán quan quân bước vào. Một vị quan lớn, mặc áo bào chỉnh tề, tay cầm thánh chỉ, bước lên phía trước, giọng nói rõ ràng nhưng nghiêm nghị:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Ninh Hi Cẩm, con gái nhà Ninh gia, đã được Thái tử A Trù cứu giúp, nay phong làm ‘Thừa Ân Nữ’, ban cho vinh quang đặc biệt vì công trạng và phẩm hạnh.”