Giản Nhất ở lại biệt thự Vân Đỉnh đến tận buổi chiều thì Lệ Mẫn Mẫn bất ngờ đến. Cô ấy phớt lờ lời khuyên can của quản gia Vương, liên tục gõ mạnh vào cửa phòng Giản Nhất. Khi Giản Nhất mở cửa, cô nàng lập tức kéo cô vào lòng. “Em nghe nói chị lại bị ốm, để em xem nào!” Nói rồi, cô nàng quan sát Giản Nhất từ đầu đến chân, còn đưa tay sờ trán cô. “Hình như không còn sốt nữa. Đầu chị còn đau không?” Giản Nhất không hiểu sao hôm nay Lệ Mẫn Mẫn lại nhiệt tình với mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang mang. “Chị không sao rồi, mà sao em lại đến đây?” Cô gái trước mặt làm bộ mặt giận dữ, kéo cô vào phòng. “Chẳng phải nghe nói ông anh vô trách nhiệm của em làm chị dầm mưa sao? Chị yên tâm, em nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị! Nói đi, chị muốn trừng phạt anh ấy thế nào?” Giản Nhất vừa buồn cười, vừa bất lực, nhưng cảm giác lấn át hơn vẫn là sự bối rối. Người nhà họ Lệ đối xử với cô quá tốt, điều này chỉ khiến cô ngày càng lo lắng bất an. Cô cúi đầu, ánh mắt hơi né tránh. “Không sao đâu, chị không trách anh ấy. Hơn nữa, dù bận rộn công việc, anh ấy vẫn ở lại chăm sóc chị cả đêm. Chị…” Lệ Mẫn Mẫn nghe xong, chân mày càng nhíu chặt. “Chị dâu, như vậy không được đâu! Chị mà chiều anh ấy thế này, sau này anh ấy hư hỏng mất!” Giản Nhất ngây người nhìn cô nàng. Lệ Mẫn Mẫn thấy dái tai cô hơi đỏ, cứ tưởng cô đang xấu hổ. Cô nàng nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh, trịnh trọng nhắc nhở: “Em nói cho chị biết, đàn ông không thể chiều hư được đâu. Chị càng nhường nhịn, anh ấy càng đắc ý, thậm chí sau này có khi quên luôn mình họ Lệ ấy chứ! Nghe em đi, cứ coi như chuyện anh ấy chăm sóc chị chưa từng xảy ra, rồi giả vờ giận dỗi anh ấy một trận. Chị cứ ngồi yên chờ xem, kiểu gì anh ấy cũng sẽ đến dỗ dành chị!” Giản Nhất bị cô nàng nói đến ngẩn cả người. Từ trước đến nay, cô chưa từng thật sự tiếp xúc với Lệ Tư Dạ, nên hoàn toàn không rõ tính cách anh ta như thế nào. Nhưng theo bản năng, cô cảm thấy anh không phải kiểu người như vậy. Sự do dự của cô rơi vào mắt Lệ Mẫn Mẫn, khiến cô nàng tức đến mức bật dậy. “Chị đúng là hết thuốc chữa! Anh em đã cho chị uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến chị ngoan ngoãn nghe lời như thế chứ?” Giản Nhất không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ hiểu rõ một điều—cô mắc nợ anh quá nhiều. Thấy cô vẫn không nói gì, Lệ Mẫn Mẫn thở dài một hơi, sau đó đẩy cô vào phòng thay đồ. “Thôi bỏ đi, em không can thiệp vào chuyện của hai người nữa. Giờ chị mau thay quần áo, đi cùng em đến Thịnh Thế Hoàng Tước.” Nghe đến cái tên đó, tim Giản Nhất chợt đập mạnh. “Đến… đến đó làm gì?” Lệ Mẫn Mẫn khẽ gõ nhẹ lên đầu cô, trách yêu: “Chị ngốc à? Sinh nhật của bà nội sắp đến rồi, bữa tiệc sẽ được tổ chức tại Thịnh Thế Hoàng Tước. Chị đi cùng em để xem xét địa điểm, kiểm tra công tác trang trí này nọ.” Giản Nhất sững sờ đến mức không biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào. Thậm chí, cô còn mất luôn cả giọng nói trong chốc lát. Cố gắng buộc bản thân bình tĩnh lại, cô nhìn Lệ Mẫn Mẫn hỏi: “Thịnh Thế Hoàng Tước… là khách sạn thuộc tập đoàn Lệ Thị sao?” Lệ Mẫn Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, sao tự nhiên chị lại hỏi thế?” Giản Nhất cố gắng nở một nụ cười, lắc đầu. Nhưng ngay khi bước vào phòng thay đồ và đóng cửa lại, khuôn mặt cô lập tức tái nhợt. Người đàn ông đó... lại dám hẹn cô đến một khách sạn thuộc tập đoàn Lệ Thị! Anh ta không sợ bị người nhà họ Lệ phát hiện sao? Tim cô rối như tơ vò, nhưng nghĩ đến việc Lệ Mẫn Mẫn vẫn đang đợi bên ngoài, cô chỉ có thể nhanh chóng chọn một bộ quần áo rồi đi ra ngoài. Sau khi cô chuẩn bị xong, quản gia Vương lái xe đưa họ đến khách sạn. Trên đường đi, Giản Nhất vô cùng căng thẳng. Cô không ngừng nhớ lại hình ảnh vị quản lý khách sạn hôm đó. Nếu ông ta nhận ra cô, rồi tiết lộ chuyện xảy ra đêm đó... tất cả sẽ chấm dứt. Cô thậm chí không dám quay đầu nhìn Lệ Mẫn Mẫn. Lúc này, cô ấy đang nhiệt tình quan tâm đến cô, còn muốn đòi lại công bằng cho cô. Nếu như cô ấy biết được sự thật... Cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ siết chặt bàn tay đến mức móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. Lệ Mẫn Mẫn nhận ra sự bất thường của cô, trong lòng có chút nghi ngờ, liền nắm lấy tay cô. “Chị dâu, sao vậy? Chị căng thẳng à?” Giản Nhất gượng gạo nở một nụ cười, gần như không thể nhận ra, khẽ gật đầu. “Bên đó… Lệ Tư Dạ có đến không?” Cô quá căng thẳng nên không nhận ra rằng, ngay khi cô hỏi câu này, quản gia Vương đã khẽ liếc cô qua gương chiếu hậu. Lệ Mẫn Mẫn lại tưởng rằng cô không muốn gặp anh trai mình, bèn cao giọng trấn an: “Chị yên tâm, anh em bận đến mức không có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu. Em đã nói với bà nội rồi, lần này toàn bộ việc sắp xếp sinh nhật bà đều do em lo liệu!” Giản Nhất âm thầm thở phào, gật đầu. Vài phút sau, quản gia Vương dừng xe trước cửa khách sạn. Lệ Mẫn Mẫn kéo tay Giản Nhất đi vào. Cơ thể cô cứng đờ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng bước theo. Vừa bước vào sảnh lớn của khách sạn, toàn bộ nhân viên đã xếp thành hàng, đồng loạt cất giọng chào: “Chào đại tiểu thư, chào thiếu phu nhân!” Lệ Mẫn Mẫn đã quá quen với cảnh tượng này, nhưng Giản Nhất lại thấp thỏm không yên. Cô vội vã tìm kiếm người quản lý khách sạn trong đám đông. Và rồi… cô nhìn thấy ông ta. Ông ta đang đứng ngay giữa hàng người, mỉm cười cung kính nhìn cô. Trong mắt ông ta, Giản Nhất không nhìn thấy chút kinh ngạc nào. Chẳng lẽ đêm đó cô đã che giấu đủ tốt, đến mức ông ta không kịp nhìn rõ khuôn mặt mình? Trong lòng cô bỗng dâng lên một tia hy vọng, biểu cảm cũng theo đó mà thả lỏng hơn hẳn. Lệ Mẫn Mẫn có thái độ vô cùng nghiêm túc trong công việc. Bởi vì khách mời hôm đó sẽ rất đông, hơn nữa hầu hết đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu của Hải Thành, nên việc trang trí buổi tiệc phải thật xa hoa, lộng lẫy, tuyệt đối không thể làm mất mặt nhà họ Lệ. Giản Nhất lặng lẽ theo sau cô ấy, nhìn cô tỉ mỉ dặn dò từng việc, kiểm tra lại hết lần này đến lần khác để đảm bảo không có sơ suất. Trong lòng cô có chút thay đổi về cách nhìn đối với Lệ Mẫn Mẫn. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng Lệ Mẫn Mẫn chỉ là một đại tiểu thư kiêu ngạo, tùy hứng. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, năng lực làm việc của cô ấy không hề tầm thường. Nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, dù sao cô ấy cũng do bà Lệ đích thân nuôi dưỡng, chắc chắn sẽ không thể kém cỏi được. Bởi lẽ, trong giới thương nghiệp của Hải Thành, ai mà không biết đến danh tiếng lẫy lừng của bà cụ nhà họ Lệ? Trước khi Lệ Tư Dạ trở về nước, bà cụ Lệ thậm chí còn là người nổi bật hơn cả anh. Giản Nhất muốn giúp cô ấy một chút, nên vô cùng chăm chú lắng nghe cuộc trao đổi giữa họ. Khi nghe quản lý khách sạn nhắc đến việc bà cụ thích thư pháp và tranh họa, cô liền ghi nhớ kỹ trong lòng. Cô vẫn chưa chọn được quà sinh nhật cho bà, có lẽ đây là một gợi ý không tồi. Chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật bà cụ Lệ, cô phải bắt tay chuẩn bị ngay khi về nhà. Lệ Mẫn Mẫn không hề hay biết suy nghĩ của cô, chỉ thỉnh thoảng quay đầu lại kiểm tra, sợ cô bị lạc. Giản Nhất cảm thấy trong lòng ấm áp, thật sự xem cô ấy như người thân của mình. Một lát sau, Lệ Mẫn Mẫn ra ngoài nghe điện thoại, dường như đang sắp xếp một chuyện gì đó. Giản Nhất đứng yên tại chỗ, đầu óc liên tục suy nghĩ xem loại tranh thư pháp nào mới phù hợp với khí chất của bà cụ Lệ. Cô biết những người thuộc giới thượng lưu thường thích những món đồ tao nhã. Ví dụ như trong thư phòng của Giản Quang Minh, cũng treo rất nhiều bức thư pháp và tranh họa. Chỉ là, ông ta chỉ xem chúng như vật trang trí, chưa bao giờ thực sự thưởng thức. Cô mải suy nghĩ đến mức không nhận ra có người đang tiến lại gần. Mãi đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô mới giật mình ngẩng đầu lên. Là quản lý khách sạn. Ông ta cúi đầu, nét mặt cung kính, nở một nụ cười nhàn nhạt. Trái tim Giản Nhất bỗng chốc siết lại. “Thiếu phu nhân, có thể phiền cô dành chút thời gian nói chuyện riêng với tôi không?”