“Lệ Tư Dạ...”

Cô gái vô thức thì thào gọi tên anh, nhưng không nhận ra rằng trọng lượng trên người mình bỗng nhẹ đi.

Cơn sốt khiến cô mơ màng, ngay cả sức để mở mắt cũng không có. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông vừa đáng thương, lại vừa khiến người ta không thể rời mắt.

Người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt đã sớm khôi phục vẻ tỉnh táo. Anh thu lại mọi cảm xúc, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má cô.

Vết sẹo trên trán cô giờ đã mờ đi gần như không thấy rõ. Mái tóc đen mượt xõa tung trên giường, một vài lọn rơi xuống bờ vai trần. Lệ Tư Dạ vươn tay gạt nhẹ đi, sau đó cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn đầy trân trọng.

Cô gái nhỏ sợ nhột, theo bản năng né tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt vai.

Trên cần cổ và xương quai xanh của cô vẫn còn lưu lại dấu vết do anh để lại. Nhìn cảnh tượng đó, lòng anh trào dâng cảm giác áy náy. Mang theo sự yêu thương vô hạn, anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên từng dấu vết ấy, như muốn bù đắp.

Cuối cùng, vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh nhẹ nhàng cắn một cái bên khóe môi cô.

Tất cả những gì đẹp đẽ của cô... đều thuộc về anh.

Lệ Tư Dạ đứng dậy, đi đến phòng thay đồ lấy một bộ đồ ngủ để thay cho cô.

Nhưng lúc thay đồ, cô gái nhỏ vẫn không chịu yên, cả người mềm mại như không có xương, liên tục dụi vào người anh.

Lệ Tư Dạ căng thẳng đến mức không dám cúi đầu, chỉ sợ bản thân mất kiểm soát.

Sau khi vất vả thay đồ cho cô xong, anh cũng toát hết mồ hôi. Đắp chăn cho cô cẩn thận, anh mới xoay người đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm vẫn còn vương vấn mùi hương riêng biệt của cô. Nghĩ đến cô gái ngoài kia mềm mại như một bông hoa vừa chớm nở, anh không do dự mở vòi nước lạnh.

Dòng nước lạnh lẽo xối xuống, cuối cùng cũng xua tan đi những suy nghĩ không nên có.

Anh tắm qua loa rồi nhanh chóng ra ngoài.

Trong phòng ngủ, cô gái nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, nhưng dường như vẫn không có cảm giác an toàn, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy mép chăn.

Lệ Tư Dạ tiến tới, chạm nhẹ lên trán cô.

Vẫn còn sốt.

Anh lại quay vào phòng tắm, vắt một chiếc khăn mặt ướt rồi đặt lên trán cô để hạ nhiệt.

Sau đó, anh tiếp tục dùng khăn lau nhẹ cơ thể cô, giúp cô nhanh chóng hạ sốt.

Nhưng từ trước đến nay, anh chưa từng chăm sóc ai theo cách này.

Hơn nữa, cô gái trong lòng anh lại không chịu ngoan ngoãn. Cô cứ bám lấy anh không buông, thậm chí còn dụi đầu vào ngực anh như một con mèo nhỏ.

Lệ Tư Dạ bị cô làm loạn đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể nhanh chóng kết thúc, đắp chăn cho cô rồi để cô ngủ yên.

Mãi đến nửa đêm, cơn sốt của cô mới hoàn toàn lui đi.

Lệ Tư Dạ đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, anh đã thấy quản gia Vương vẫn còn đứng đợi bên ngoài.

Anh có chút ngạc nhiên:

“Chú Vương, sao vẫn chưa ngủ?”

Quản gia Vương do dự một lúc, rồi nói:

“Cậu chủ, tôi có thể nhìn ra được, cậu có tình cảm với thiếu phu nhân. Nếu vậy, tại sao...”

Lệ Tư Dạ trầm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng nói:

“Chú Vương, có một số chuyện, sau này chú sẽ hiểu.”

Quản gia Vương thấy anh rõ ràng không muốn nói thêm, cũng không tiếp tục ép hỏi nữa.

Nhưng khi thấy anh định rời đi, ông vội gọi anh lại:

“Muộn như vậy rồi, cậu chủ không định ở lại sao?”

Người đàn ông lại như trút được gánh nặng, thản nhiên nói:

“Không, bây giờ cô ấy chắc không muốn nhìn thấy tôi.”

Nói xong, anh liền đi thẳng xuống lầu.

Chẳng bao lâu sau, quản gia Vương đã nghe thấy tiếng động cơ xe nổ ngoài biệt thự.

Ông đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài một hơi.

Đêm đó, Giản Nhất mơ một giấc mộng.

Cô mơ thấy hai năm trước, sau khi cô và Lệ Tư Dạ đăng ký kết hôn, anh không rời đi mà ở lại Hải Thành cùng cô.

Họ gặp nhau mỗi ngày, tình cảm dần dần ấm lên.

Trong giấc mơ ấy, cô không phải chịu sự lạnh nhạt và ghẻ lạnh từ gia đình nhà họ Giản.

Cô không phải cô đơn đưa bà nội Tống đi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, cũng không trải qua những ngày tháng lẻ loi không ai giúp đỡ.

Anh trở thành chỗ dựa của cô, trở thành ánh sáng trong cuộc đời cô.

Họ yêu thương nhau sâu đậm, mỗi lần gặp anh, cô đều cười thật rạng rỡ.

Cô lưu luyến biết bao, nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh lại đối mặt với thực tại.

Khi mở mắt ra, cô vẫn chỉ có một mình.

Cô đưa tay chạm vào khóe mắt, không ngờ lại ướt đẫm nước mắt chưa kịp khô.

Cô... lại vì một giấc mơ mà bật khóc sao?

Có phải vì nó quá đỗi đẹp đẽ hay không?

Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.

Cô ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới chuẩn bị rời giường.

Nhưng ngay khi vừa đứng lên, một đoạn ký ức bỗng lóe lên trong đầu cô.

Không đúng...

Cô nhớ rõ đêm qua, cô đã ngủ quên trong bồn tắm.

Vậy... ai đã bế cô về phòng?

Còn bộ quần áo trên người cô... là ai đã thay giúp cô?

Không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng đi ra ngoài.

Trên hành lang, một nữ giúp việc đang lau dọn lan can, vừa thấy cô bước ra liền nhanh chóng chạy đến.

“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi à? Sao rồi, đầu còn đau không?”

Giản Nhất lắc đầu, cố nén cảm giác thấp thỏm trong lòng cùng tia hy vọng mong manh, nhẹ giọng hỏi:

“Đêm qua ai đã vào phòng tôi? Ai... đã thay quần áo cho tôi?”

Người giúp việc lập tức cười tươi:

“Thiếu phu nhân, tối qua chúng tôi gõ cửa mãi mà cô không mở. Quản gia Vương lo cô xảy ra chuyện nên đã gọi điện cho cậu chủ. Ngài ấy lập tức chạy đến, không chỉ đút thuốc cho cô mà còn ở lại trông chừng cô cả đêm đấy!”

Đôi môi hồng của Giản Nhất khẽ mở, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.

“Thật sự... là Lệ Tư Dạ sao?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì còn ai vào đây nữa chứ?”

Giản Nhất sững sờ nhìn người giúp việc, rất lâu sau vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Cũng đúng, ngoài anh ra, còn ai dám tự tiện xông vào chứ?

Nhưng khi biết anh lại thức trắng một đêm để chăm sóc mình, trong lòng Giản Nhất càng dâng lên nỗi áy náy không thể kìm nén.

Anh luôn đối xử tốt với cô như vậy. Mỗi lần cô bị ốm, dù bận rộn đến đâu, anh cũng lập tức chạy đến, ở bên cô cả đêm.

Nhưng cô… đã có một vết nhơ, một vết nhơ không cách nào xóa bỏ được.

Cô phải làm sao đây…

Cảm xúc của cô đột nhiên mất kiểm soát, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy mình.

Người giúp việc nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì hoảng hốt, vội vàng chạy đến.

“Thiếu phu nhân, cô sao vậy? Có phải cơ thể vẫn còn khó chịu không?”

Giản Nhất không biết phải trả lời thế nào.

Qua một lúc lâu, cô mới nghẹn ngào “ừ” một tiếng.

Chẳng bao lâu sau, quản gia Vương nghe thấy tiếng động liền bước lên lầu. Nhìn thấy tình trạng của cô, ông lập tức bảo người giúp việc đỡ cô về phòng nghỉ ngơi, còn mình thì gọi điện cho Đường Linh, nhờ cô ấy xin nghỉ giúp.

Đường Linh rất sảng khoái đồng ý, nhưng từ lời nói của ông, cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Vì vậy, sau khi cúp máy, cô lập tức nhắn tin cho Giản Nhất.

Giản Nhất kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối qua.

Lần này, ngay cả Đường Linh cũng không thể đoán ra suy nghĩ của Lệ Tư Dạ.

Nếu đã quan tâm cô như vậy, tại sao lúc trước lại không chịu gặp cô ở tập đoàn?

Trong lòng cô nảy lên một dự cảm không hay, nhưng nghĩ đến việc Giản Nhất hiện tại đã rối như tơ vò, cô quyết định không nói ra, tránh làm cô thêm phiền muộn.

Cô sắp xếp lại suy nghĩ, rồi gửi một đoạn tin nhắn thoại:

“Nhất Nhất, nghe tớ đi, cứ ăn uống đầy đủ, đừng suy nghĩ gì cả. Cậu là vợ anh ta, cũng là cháu dâu mà lão gia nhà họ Lệ đã đích thân lựa chọn. Anh ta đối xử tốt với cậu là điều đương nhiên. Cậu tuyệt đối đừng tự tạo áp lực cho mình, nhất định phải giữ bình tĩnh, đừng để ai phát hiện ra điều gì bất thường.”

Cô đợi rất lâu, cuối cùng chỉ nhận được một chữ “Được” từ Giản Nhất.

Nhưng Đường Linh vẫn cảm thấy bất an.

Cô lo lắng cho tình cảnh của Giản Nhất, lại không đoán nổi Lệ Tư Dạ rốt cuộc là người thế nào…

Suy đi tính lại, cô quyết định tự mình gặp anh ta.

Nói là làm, cô lập tức gọi điện cho giảng viên xin nghỉ hộ Giản Nhất, rồi cúp tiết buổi sáng, bắt taxi đến Tập đoàn Lệ Thị.