Giản Nhất không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói thật với cô ấy.

Cô cũng hiểu rằng bức tường phòng thủ trong lòng mình đã sắp sụp đổ, cô không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.

Nhìn xung quanh không có ai, cô đơn giản kể lại mọi chuyện với Đường Linh.

Ban đầu, Đường Linh kinh ngạc đến há hốc miệng, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Gương mặt cô mang theo vẻ trưởng thành vượt xa lứa tuổi của mình.

“Nhất Nhất, chuyện này nhất định không thể để người nhà họ Lệ biết.

Nhà họ Đường cũng là một gia tộc hào môn ở Hải Thành, dù không thể so với gia tộc quyền thế như nhà họ Lệ, nhưng cô hiểu rất rõ về những quy tắc ngầm trong giới thượng lưu.

Dù bên trong đã mục rỗng, họ vẫn phải duy trì vẻ ngoài hào nhoáng. Với một đại gia tộc như nhà họ Lệ, danh dự lại càng được đặt lên hàng đầu.

Cô đặt tay lên vai Giản Nhất, ánh mắt kiên định nhìn cô.

“Nhất Nhất, nghe mình nói. Chuyện này, cậu hãy coi như chưa từng xảy ra, cũng chưa từng gặp người đó. Cậu là Giản Nhất, là thiếu phu nhân nhà họ Lệ. Có bao nhiêu người ngưỡng mộ thân phận này thì cũng có bấy nhiêu người muốn kéo cậu xuống. Vậy nên nhớ kỹ, cậu nhất định phải giữ vững vị trí này, hiểu không?

Giản Nhất mơ hồ gật đầu, cô đương nhiên hiểu đạo lý này, cũng biết rằng mình tuyệt đối không thể để lộ sơ hở vào lúc này. Nhưng cảm giác bất an và tội lỗi trong lòng vẫn như một đợt sóng lớn cuộn trào, chỉ chực nuốt chửng cô.

Đường Linh đương nhiên hiểu rõ cô đang nghĩ gì. Cô ấy quá lương thiện, không muốn lừa dối, càng không muốn làm tổn thương bất cứ ai.

Nhìn quanh một lượt, Đường Linh hạ giọng nói:

“Nhất Nhất, nếu cảm thấy có lỗi, thì hãy nghĩ cách bù đắp cho Lệ Tư Dạ từ phương diện khác. Nhưng tuyệt đối không được tự mình thú nhận, hiểu không?

Giản Nhất cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Nếu chuyện này bị người khác biết được, danh dự nhà họ Lệ sẽ bị ảnh hưởng, khi đó không chỉ có cô mà ngay cả bà nội Tống, nhà họ Giản, cũng sẽ bị liên lụy.

Cô vẫn chưa đủ sức gánh vác mọi hậu quả, chỉ có thể chọn cách giấu đi sự thật.

Giản Nhất gật đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định.

“Đường Linh, cảm ơn cậu, mình hiểu rồi.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Đường Linh cuối cùng cũng không kìm được mà ôm chặt cô vào lòng.

“Cậu nói xem, vì sao ông trời lại để cậu chịu nhiều khổ sở đến vậy?

Giản Nhất khẽ cười, nhưng nụ cười đầy cay đắng. Cô cũng ôm chặt lấy cô ấy.

Dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải trụ vững.

Sau khi trở lại lớp học, vừa ngồi xuống, Giản Nhất đã thấy Giản Vi Vi bước đến.

Vừa nhìn thấy cô, Giản Vi Vi lập tức mở to mắt kinh ngạc, sau đó che miệng hốt hoảng kêu lên:

“Chị, chị…

Tiếng kêu của cô ta khiến những người xung quanh đều vây lại.

Đường Linh cau mày, tỏ vẻ khó chịu, định đứng dậy thì Giản Nhất đã giữ cô lại, bình thản nhìn Giản Vi Vi.

“Cô có chuyện gì sao?

Giản Vi Vi chỉ tay vào môi cô, cố tình nâng cao giọng.

“Chị, sao thế này? Sao môi chị lại bị cắn rách thế?

Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía môi Giản Nhất, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên trong đám đông, dường như đang bàn tán về việc cô lén lút làm chuyện gì mờ ám.

Giản Vi Vi chính là muốn bôi nhọ danh tiếng của cô, trong lòng thầm đắc ý, chuẩn bị tiếp tục dồn ép thì bên ngoài bất chợt vang lên một tiếng gọi lớn.

“Giản Nhất, có người tìm cậu!

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lâm Vũ đang đứng ở đó.

Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, nụ cười trong trẻo, vẫy tay với Giản Nhất.

Cô hơi nhíu mày, không rõ anh ta muốn làm gì.

Cô không đáp, anh ta cũng không rời đi, cứ đứng chờ như vậy cho đến khi mọi người bắt đầu thúc giục, cô mới đứng dậy.

Cả hai đi ra hành lang, Giản Nhất mấy lần định mở miệng hỏi nhưng Lâm Vũ chỉ cười mà không nói gì.

Chỉ đến khi đến góc khuất của cầu thang, cô dừng bước, có phần mất kiên nhẫn nhìn anh ta.

“Bạn học Lâm Vũ, cậu tìm tôi có chuyện gì?

Nhìn thấy thái độ thiếu kiên nhẫn của cô, trong mắt Lâm Vũ dần lóe lên một tia không cam lòng.

Anh ta nghiêng người, chống hai tay lên bức tường phía sau cô, từ xa nhìn lại, trông giống như anh ta đang ép cô vào tường.

Nhưng Giản Nhất nhanh chóng thoát ra, hành động của anh ta khiến cô vô cùng khó chịu, cô cũng không định nể mặt anh ta nữa.

“Lâm Vũ, những gì cần nói tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Hy vọng cậu đừng phí công sức vào tôi nữa, tôi…

“Anh ta hơn tôi ở điểm nào? Cao hơn tôi? Đẹp trai hơn tôi? Hay là khiến em mềm nhũn chân hơn tôi?

Sắc mặt Giản Nhất lập tức tái nhợt, sau đó mạnh mẽ đẩy anh ta ra.

“Cậu đang nói linh tinh gì thế? Cậu điên rồi à?

Cô quay người muốn rời đi, nhưng lại bị anh ta thô bạo kéo giật trở lại.

“Khi em vừa vào trường, tôi đã nhìn thấy em! Em có thể thân mật với người đàn ông khác như vậy, nhưng lại không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần! Giản Nhất, rốt cuộc tôi thua kém chỗ nào? Em nói đi!

Bộ mặt nho nhã lịch thiệp hoàn toàn sụp đổ, Lâm Vũ lộ ra vẻ điên cuồng và đáng sợ, thậm chí không thèm giữ ý tứ mà cúi đầu định cưỡng hôn cô.

Giản Nhất không ngừng né tránh, nhưng vẫn bị anh ta hôn lên má. Thấy mình chiếm được lợi thế, anh ta càng trở nên điên loạn, thậm chí muốn ép cô sát vào tường, không cho cô đường lui.

Cơn giận trong lòng Giản Nhất bùng lên, cô lập tức nâng đầu gối, mạnh mẽ thúc thẳng vào bụng dưới của anh ta.

Lâm Vũ hoàn toàn không đề phòng, sắc mặt lập tức trắng bệch, đau đến mức ngã lăn ra đất.

Giản Nhất từ trên cao nhìn xuống anh ta, sau đó ngay trước mặt anh ta, cô lạnh lùng dùng tay áo lau mạnh lên má mình.

Trong mắt Lâm Vũ lóe lên tia cuồng loạn và cố chấp, dường như vô cùng không cam tâm.

“Tôi nhất định sẽ có được em, nhất định!

Anh ta như phát điên, hoặc có lẽ sự từ chối của cô đã giáng một đòn nặng nề vào lòng tự trọng của anh ta. Dù đã chật vật đến vậy, nhưng vẫn không quên buông lời đe dọa.

Giản Nhất thậm chí lười nhìn anh ta một cái, xoay người rời đi.

Vừa thấy cô đi khuất, Lâm Vũ liền vịn tường khó nhọc đứng lên. Anh ta nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt tràn đầy sự cố chấp và tham vọng chiếm hữu.

Trở lại lớp học, Giản Vi Vi vẫn đứng trước chỗ ngồi của cô, háo hức chờ xem trò cười.

Giản Nhất hoàn toàn mất kiên nhẫn, sắc mặt cũng lạnh hẳn.

“Cô còn chuyện gì nữa sao?

Giản Vi Vi giật mình co rụt cổ, lắc đầu nguầy nguậy.

Đường Linh lập tức đứng dậy, giọng điệu không hề khách sáo.

“Vậy còn không mau cút đi?

Giản Vi Vi tức đến mức mặt đỏ bừng, nghiến răng: “Đường Linh, cậu…

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, các bạn học nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Giản Vi Vi dù không cam tâm nhưng vẫn đành tức tối rời đi với vẻ mặt đầy tủi thân.

Giáo viên bước vào lớp, Giản Nhất vừa lật sách ra thì Đường Linh liền ghé sát lại, hạ giọng hỏi:

“Sao rồi? Giải quyết xong chưa?

Đường Linh cũng nhận ra Lâm Vũ không phải loại người dễ đối phó. Bề ngoài thì sáng sủa, nhưng thực chất lại cực kỳ cố chấp và nguy hiểm.

Sắc mặt Giản Nhất không thay đổi, chỉ thản nhiên đáp: “Tẩn cho một trận.

Đường Linh lập tức giơ ngón cái lên, tán thưởng: “Làm tốt lắm.

Giản Nhất không tiếp lời, chỉ tập trung nghe giảng.

Cả ngày hôm đó, Giản Vi Vi không đến gây chuyện nữa, Lâm Vũ cũng không xuất hiện.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Giản Nhất chuyên tâm nghe giảng. Đến trưa, cô còn kéo Đường Linh lên thư viện tra cứu sách liên quan để củng cố kiến thức.

Đến chiều, quản gia Vương như thường lệ đến đón cô tan học. Sau khi tạm biệt Đường Linh, Giản Nhất lên xe.

Vì không thích phô trương, Giản Nhất yêu cầu quản gia Vương lái chiếc xe rẻ nhất trong biệt thự – một chiếc Mercedes-Benz. Dù vậy, vẫn không tránh khỏi những ánh mắt chỉ trỏ, bàn tán sau lưng.

Nhất là sau sự việc buổi sáng, càng có nhiều người xì xào hơn.

Mãi đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất khỏi cổng trường, Lâm Vũ mới chậm rãi bước ra từ đám đông.

Ánh mắt anh ta âm u, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên tia ghen ghét và căm hận.

Anh ta vừa định quay người rời đi thì bất ngờ có người ở phía sau gọi anh lại.