Có lẽ vì đã uống rượu nên phản ứng của cô trở nên chậm chạp hơn hẳn. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ phía sau, cô mới giật mình hoàn hồn.

Khi nhìn rõ người đứng sau lưng mình là ai, trên gương mặt cô thoáng hiện vẻ xấu hổ và lúng túng.

“Lệ... Lệ tiên sinh.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, ánh mắt chậm rãi lướt qua bộ váy cô đang mặc hôm nay.

Vốn dĩ cô đã có nét đẹp tinh tế và nhỏ nhắn, chiếc váy này lại càng tôn lên vẻ kiều diễm của cô. Những dải lông vũ trang trí làm tăng thêm khí chất thanh thoát, tựa như một thiên thần vô tình lạc xuống trần gian. Đôi mắt hạnh tròn xoe mang theo sự thấp thỏm cùng ngây ngô. Mái tóc đen mượt xõa ngang vai, không có quá nhiều điểm nhấn nhưng lại càng tôn lên nét thanh thuần, rực rỡ.

Đôi mắt người đàn ông thoáng qua tia kinh diễm, lời khen cũng không chút keo kiệt.

“Cô Giản, hôm nay cô rất đẹp.

Giản Nhất vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta, loạng choạng một chút mới có thể đứng vững.

“Cảm ơn.

Lệ Tư Dạ thấy cô vẫn né tránh mình như cũ, nụ cười nơi đáy mắt càng sâu thêm.

Giản Nhất vội vàng chào tạm biệt: “Lệ tiên sinh, tôi đến tìm người, bây giờ tôi phải đi rồi.

Lệ Tư Dạ làm một động tác “mời tự nhiên, khóe môi vẫn mang theo ý cười:

“Cô Giản nhớ nhìn đường cho kỹ, đừng để ngã thêm lần nữa.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình lúc nãy, Giản Nhất lập tức cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt. Cô nhanh chóng đáp một tiếng rồi quay người rời đi.

Lệ Tư Dạ nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng dần hình thành một kế hoạch thâm sâu.

Khi quay lại phòng khách, Lệ Mẫn Mẫn đang chạy khắp nơi tìm cô.

Vừa nhìn thấy cô, Lệ Mẫn Mẫn lập tức bước nhanh đến, trách móc:

“Chị dâu, chị chạy đi đâu vậy? Không phải em bảo chị đừng đi lung tung sao?

Lúc này, Giản Nhất mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cô bật cười, nắm lấy tay Mẫn Mẫn.

“Tại chị thấy em đi mãi chưa về nên mới đi tìm, ai ngờ lại bị lạc đường. Không sao, em xem, chị vẫn quay lại đây rồi mà.

Lệ Mẫn Mẫn lườm cô một cái rồi lập tức đi báo cáo với bà cụ Lệ, tránh để bà lo lắng.

Bà cụ Lệ đi tới nhìn cô một cái, dặn dò: “Hôm nay trong tiệc có rất nhiều người, cháu cứ theo Mẫn Mẫn, đừng chạy lung tung.

Giản Nhất ngoan ngoãn gật đầu.

Khoảng thời gian sau đó, cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Thỉnh thoảng có người tới chào hỏi, cô cũng chỉ lịch sự đáp lời vài câu chứ không trò chuyện quá lâu.

Không biết bao lâu trôi qua, bỗng nhiên phòng khách dần yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cửa ra vào.

“Sao bọn họ lại tới đây?

Tựa như có linh cảm, Giản Nhất cũng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy bà cụ Giản cùng Giản Vi Vi đang chậm rãi bước vào.

Có lẽ vì đã nhiều lần bị từ chối phũ phàng, lần này cả hai trông có phần dè dặt hơn. Giản Vi Vi mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, trên mặt là nụ cười ngoan ngoãn và khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại hơi lảng tránh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Nhất, đôi mắt cô ta lập tức sáng rực. Cô ta khẽ đẩy bà cụ Giản, ra hiệu bà nhìn sang.

Bà cụ Giản vừa thấy Giản Nhất, lập tức lấy lại tự tin, lưng cũng thẳng tắp hơn.

Dù thế nào đi nữa, Giản Nhất cũng là cháu ruột của bà ta, bà cụ Lệ chắc chắn không thể nào đuổi cô ra khỏi đây ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy được.

Bà ta kéo theo Giản Vi Vi, nhanh chóng bước tới chỗ Giản Nhất rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Lệ Mẫn Mẫn thấy tình hình không ổn, định bước tới nhưng bị bà cụ Lệ giữ lại.

“Chuyện như thế này sau này còn nhiều lắm, con không thể lúc nào cũng giúp nó được.”

Lệ Mẫn Mẫn hiểu bà đang muốn để Giản Nhất tự mình trưởng thành, trong lòng dù lo lắng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Lúc này, Giản Nhất nhìn hai người bên cạnh mình, nụ cười vẫn nhàn nhạt.

“Bà nội, Vi Vi.”

Bà cụ Lệ thấy cô vẫn giữ thái độ ôn hòa, lại thêm việc xung quanh có nhiều người, hiếm khi bà cũng nở một nụ cười.

“Nhất Nhất à, dạo này cháu bận gì mà không về nhà thăm bà? Mọi người đều rất nhớ cháu đấy.”

Giản Vi Vi cũng lập tức phụ họa:

“Đúng vậy đó, chị ơi. Mẹ ở nhà vẫn hay nhắc đến chị suốt.”

Giản Nhất mỉm cười gật đầu, rồi hỏi ngược lại:

“Vậy mẹ sao không đi cùng hai người đến đây?”

Sắc mặt hai người lập tức có chút khó coi. Bà cụ Giản khẽ đẩy Giản Vi Vi, ý bảo cô ta trả lời.

“Mẹ… mẹ không được khỏe lắm, nên không đến được.”

Thực tế, chẳng qua là Thẩm Vân Như không chịu cúi đầu, sợ lại bị từ chối nên không muốn đến mà thôi.

Giản Nhất nhìn là biết ngay cô ta đang nói dối, nhưng cô không vạch trần, chỉ mỉm cười như cũ.

“Vậy à, vậy mấy ngày nữa con sẽ đến thăm mẹ.”

Bà cụ Giản liếc mắt nhìn về phía xa, nơi bà cụ Lệ đang được bao quanh bởi vô số người, rồi hạ giọng hỏi:

“Nhất Nhất à, cháu sống ở nhà họ Lệ thế nào? Họ đối xử với cháu có tốt không?”

Giản Nhất thừa biết bà ta đến đây là để dò hỏi tin tức. Ánh mắt cô lướt qua Giản Vi Vi đang vừa hồi hộp vừa mong chờ, sau đó hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng mà gật nhẹ.

“Mọi người đều đối xử rất tốt với con, bà nội không cần lo lắng đâu ạ.”

Lời này vừa thốt ra, Giản Vi Vi ghen tị đến mức siết chặt nắm tay, còn sắc mặt bà cụ Giản thì liên tục thay đổi.

Đúng lúc đó, từ xa, Lệ Mẫn Mẫn vẫy tay gọi cô. Giản Nhất lập tức đứng dậy.

“Bà nội, Vi Vi, Mẫn Mẫn đang gọi con rồi, con qua đó một chút nhé.”

Nói xong, Giản Nhất không đợi họ trả lời mà trực tiếp bước vào đám đông.

Giản Vi Vi nhìn theo cô, thấy cô được bao quanh bởi biết bao nhiêu người, thấy cô đứng bên cạnh bà cụ Lệ, ung dung trò chuyện với những phu nhân danh giá trong giới thượng lưu Hải Thành, trong lòng ghen tị đến mức gần như nghiến nát cả hàm răng.

Lại nhìn chiếc váy trên người cô, đó là mẫu mới nhất của một thương hiệu nổi tiếng vừa ra mắt tháng này. Cô ta đã nghĩ đủ mọi cách vẫn không mua được!

Sự ghen tị trong lòng gần như sắp bùng phát, nhưng vì xung quanh có quá nhiều người, cô ta không dám thể hiện ra ngoài.

Những thứ này vốn dĩ phải là của mình!

Giản Nhất dĩ nhiên có thể cảm nhận được ánh nhìn nóng rực đầy hằn học từ xa, nhưng cô không quay đầu lại. Trong lòng, một cảm giác vui sướng vì cuối cùng cũng giành lại được ưu thế dần dần trỗi dậy.

Lúc này, Giản Vi Vi và bà cụ Giản vẫn ngồi đó, không có ai chủ động đến chào hỏi. Mấy lần họ cố gắng bắt chuyện với người khác nhưng chỉ nhận lại sự xa cách và lạnh nhạt.

Cuối cùng, họ không thể đợi đến khi buổi tiệc kết thúc mà phải vội vã rời đi. Giản Vi Vi không cam lòng, nhưng vẫn bị kéo đi một cách miễn cưỡng.

Chỉ sau khi hai người đó rời đi, Lệ Mẫn Mẫn mới kéo Giản Nhất ra khỏi đám đông.

“Cuối cùng cũng đi rồi.”

Nhìn vẻ mặt đầy chán ghét của cô khi nhắc đến họ, Giản Nhất có thể đoán được rằng, trong lòng người nhà họ Lệ, ấn tượng về hai bà cháu này quả thực chẳng tốt đẹp gì.

Thấy cô ngẩn người, Lệ Mẫn Mẫn lập tức kéo tay cô, kéo ra bên ngoài.

“Trong này đông người quá, tiếp chuyện cũng thấy phiền, chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi.”

Giản Nhất vui vẻ đồng ý, rồi cùng cô ra khỏi tòa nhà.

Màn đêm mùa thu mang theo chút se lạnh, Giản Nhất đứng một lúc liền cảm thấy rét. Lệ Mẫn Mẫn lo cô bị cảm lạnh, liền dặn dò:

“Chị đứng đây đợi em, em ra xe lấy khăn choàng cho chị.”

Giản Nhất ngoan ngoãn đứng yên. Cô không muốn tham gia vào sự náo nhiệt trong nhà, chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.

Giờ đây, nguồn thuốc của bà nội đã có cách giải quyết, cô không cần phải nhìn sắc mặt của Giản Quang Minh nữa, cũng không cần ép bản thân làm những chuyện mình không muốn. Nghĩ đến điều này, lòng cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Từ xa, Lệ Mẫn Mẫn dường như nhìn thấy thứ gì đó thú vị, vui vẻ gọi cô qua. Giản Nhất vừa định bước đến thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.

Vừa đi vừa lấy điện thoại ra xem, cô nhận ra đó là một tin nhắn từ số lạ.

Theo phản xạ, cô mở ra đọc. Trên màn hình chỉ có một câu ngắn ngủi, nhưng lại khiến cả người cô cứng đờ, không thể bước thêm dù chỉ một bước.