Một tuần sau khi sinh, Giản Nhất chuẩn bị xuất viện. Hôm đó, mọi người đều đến đông đủ, căn phòng bệnh đông nghịt người. Giản Nhất được các bậc trưởng bối quấn kín như cái bánh chưng, được hộ tống một đường lên xe. Bà nội vẫn giữ lối suy nghĩ truyền thống, nhất quyết cho rằng sản phụ khi ở cữ không được để trúng gió. Lệ Tư Dạ cũng rất nghe lời bà, từ cửa biệt thự đến phòng khách chỉ mấy bước thôi mà anh luôn che chắn cho đầu cô cẩn thận. Vết thương của Giản Nhất đã được tháo chỉ, chỉ là đôi lúc vẫn âm ỉ đau, nên mọi người đều chủ động giành lấy việc chăm bé. Đường Linh thì ôm cô con gái đỡ đầu này không rời tay, cứ bế một cái là dính chặt, mắt dõi theo không rời. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương