Trải qua nhiều giờ vượt cạn, Giản Nhất lúc này đã tiều tụy vô cùng, thậm chí đến nói chuyện cũng không còn chút sức lực. Lệ Tư Dạ bước tới, nắm chặt lấy tay cô. “Nhất Nhất, em vất vả rồi. Giản Nhất mỉm cười lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của anh lúc này, cô biết anh đã bị dọa đến thế nào. Cô cố gắng siết lấy tay anh, như muốn truyền cho anh chút sức mạnh. Trái tim người đàn ông luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng tạm yên lại. Anh đang định nói gì đó với cô thì thấy cô chầm chậm nhắm mắt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương