Trong phòng tắm, hơi nước mịt mù, Lệ Tư Dạ gần như không thể nhìn rõ gương mặt của Giản Nhất.

Chỉ là lúc này cô đang dán sát vào người anh, mềm mại như không xương, đôi môi của cô kề sát bên tai anh, như là làm nũng, lại như là sự quyến rũ đến cực điểm.

“Em không còn sức nữa rồi, anh giúp em mặc đồ được không?

Lúc thế này, anh còn có thể nói không được sao?

Trong không gian tĩnh lặng quá mức của phòng tắm, yết hầu người đàn ông khẽ chuyển động dữ dội, sau đó nhận lấy quần áo trong tay cô, từng món từng món giúp cô mặc vào.