Chương 29ĐỒ SÚC SINH, TAO LÀ BA MÀY! Tay Yến Tùng Nam đau đến nỗi phải gạt Thanh Ti ra: “Nha đầu chết tiệt, mày có buông ra không?”

Đừng thấy Thanh Ti còn nhỏ, cô bé cắn chặt cổ tay của Yến Tùng Nam, gắt gao cũng không chịu nhả ra khiến hắn ta đau đến nỗi da thịt muốn bốc hoả, hắn thật sự cảm thấy thịt trên tay mình sẽ bị Thanh Ti cắn đứt mất. Yến Tùng Nam không còn sức để giữ Nhiếp Thu Sính, hắn phải kéo tóc Thanh Ti ra, hận không thể lột da đầu con bé xuống.

Nhiếp Thu Sính đau lòng đến đỏ con mắt, tuỳ tay vớ lấy một cái gậy gỗ ở bên cạnh, vừa đứng lên vừa dùng sức đập lên người Yến Tùng Nam: “Tao liều mạng với mày.”

Sức lực Nhiếp Thu Sính vô cùng kinh người, cổ tay cầm gậy gỗ liên tục nện trên người hắn khiến hắn không khỏi đau đớn.

Con gái cắn cổ tay, mẹ cầm gậy đánh - Yến Tùng Nam hai mặt gặp địch, đau đớn kêu la thảm thiết, liên tục vừa tránh vừa hướng về phía Yến Như Kha gào lên: “Mày còn không mau lại đây cứu tao?”

Yến Như Kha do dự đang muốn xông lên giúp anh trai, Nhiếp Thu Sính lại mạnh mẽ xoay người, hai mắt dữ tơn kết hợp với ngũ quan xinh đẹp trở nên vô cùng giống ác quỷ làm Yến Như Kha sợ tới mức liên tục lùi lại, nó lập tức nhớ tới những lời Nhiếp Thu Sính nói với mình đêm qua.

Rốt cuộc Yến Như Kha vẫn chỉ là một đứa trẻ, bị Nhiếp Thu Sính doạ một trận như thế liền không dám tiến lên nữa. Bên này, Yến Tùng Nam căn bản không có cách nào đánh trả, toàn thân đều đau nhức, hắn muốn nâng chân đạp Thanh Ti ra, ai ngờ chân còn chưa kịp nâng, gậy gỗ của Nhiếp Thu Sính đã đánh lên đùi hắn, Yến Tùng Nam liên tục kêu rên: “Cứu mạng, cứu mạng...”

Nhưng Yến gia cách xa thôn xóm hai bên, lúc này, cơ bản không có người tới đây cứu hắn.

Cho tới khi Thanh Ti cắn đứt một miếng thịt trên cổ tay hắn, cô bé mới buông ra, hai mắt cô bé trừng trừng nhìn hắn, phun miếng thịt khỏi miệng, khoé miệng còn vương chút máu, giống một con nhím đang xù gai đầy người, thanh âm lại vô cùng vang dội: “Ông dám bắt nạt mẹ tôi, tôi cắt chết ông.”

Nhiếp Thu Sính một tay kéo Thanh Ti về phía mình, một tay dùng gậy gỗ bảo vệ con gái. Yến Tùng Nam băng bó cổ tay còn đang đổ máu, trên người đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ súc sinh, tao là ba mày.”

Thanh Ti ngẩng đầu: “Tôi mặc kệ ông là ai, ông không được phép bắt nạt mẹ tôi.”

Đối với Thanh Ti mà nói, từ nhỏ đến lớn, trong thế giới nhỏ của cô bé - tiếng ba vừa quen thuộc lại vô cùng xa lạ, tất cả những đứa trẻ cô bé gặp trong thôn đều có ba, chỉ duy nhất cô bé là không có. Đương nhiên, cô bé cũng muốn có ba, nhưng người ba cô muốn chắc chắn không phải cái người đang đánh mẹ cô bay giờ. Mẹ cô bé là người quan trọng nhất, không ai được phép bắt nạt.

Nhiếp Thu Sính siết chặt gậy gỗ, “Yến Tùng Nam, tôi đã nói rồi, tôi không đi, tôi sẽ không đi theo anh vào thành, anh không cần uổng phí tâm cơ lên hai mẹ con tôi.”

Yến Tùng Nam mắng: “Cô thật sự không biết điều. Ở chốn nông thôn đến chim còn không thèm ỉa này thì có cái gì tốt? Một khi vào thành, cô sẽ được bước chân vào nơi chăn ấm đệm êm mà còn không muốn, đầu cô có phải bị bệnh rồi không hả?”

Yến Như Kha thấy ba người bọn họ đánh nhau xong liền chạy nhanh tới, nói: “Chị dâu à... Anh trai em nói rất đúng đó, ở nông thôn có cái gì tốt đâu. Chị xem xem, nhà của chúng ta đây bên ngoài mưa to thì bên trong mưa nhỏ, một ngày cũng không được ăn hai miếng thịt. Không phải chị luôn nói là Thanh Ti gầy yếu sao? Vào thành, con bé sẽ được ăn ngon, dinh dưỡng không phải cũng tốt hơn nhiều sao? Cả nhà chúng ta vào thành đoàn tụ thôi chị ơi.”

Yến Như Kha biết nhược điểm lớn nhất của Nhiếp Thu Sính là Thanh Ti nên mới cố tình nói về Thanh Ti trước mặt cô. Nếu là trước đây, Nhiếp Thu Sính nhất định đã động tâm, nhưng hiện tại, cô chỉ cười lạnh...