Tô nương tử đi được nửa đường thì thấy bóng người cao lớn từ đằng xa đi lại. Trần Tam lang bước lại, sắc mặt nặng nề cầm lấy tay cầm kéo xe từ phía trước.

Nàng lẳng lặng đẩy xe ở phía sau.

Lúc đi ngang qua nhà đối diện, nhìn thấy bức tường đã xây dựng xong xuôi, ngày mai lợp mái là gần như hoàn thiện. Thấm thoắt đó mà cũng đã tháng rồi.

Trần Tam lang đẩy xe vào trong sân, lúc này, chàng mới thẳng người, quay đầu lại, ánh mắt nhìn nàng như chất vấn: “Sao Tô nương tử không đợi tôi mà lại về trước vậy?

Nàng tránh mắt đi, rõ ràng mình không làm gì sai, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ. Tô nương tử lúng túng: “Hôm nay không đông khách, tôi đợi một lúc thấy cũng không còn ai nên…