Tô nương tử cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa rồi. Rõ ràng tối hôm qua nàng vừa khiển trách hành động dễ gây hiểu lầm của bản thân, dặn lòng không được tái phạm thêm lần nữa.

Vậy mà tối hôm nay, hai người lại trong tình cảnh này.

Người trước mặt ngồi quay lưng với nàng, nửa thân trên để trần, trên vai là vết bầm tím nhìn như tụ máu.

Tô nương tử ngồi phía sau lưng chàng, tay phết chút cao, nhẹ nhàng bôi lên vùng da bị tổn thương.

Đầu ngón tay vừa mới chạm vào da người nọ, nàng cảm giác chàng ta khẽ run lên, cơ bắp gồng cứng như phải chịu đựng cơn đau.

Tô nương tử vội hỏi: “Trần Tam lang sao vậy? Tôi mạnh tay quá làm huynh đau sao?

Vành tai của người kia đỏ bừng, chàng đáp ngay: “Không có, tôi không sao.

Tô nương tử nghe vậy thì yên tâm hơn, bôi kem trị thương xong thì mới quay đầu lại, đứng dậy đi lấy hộp kim chỉ.

Trần Tam lang đã khoác áo chỉnh tề, thấy nàng đưa hộp kim chỉ và kem bôi thì lấy làm thắc mắc.

“Áo của huynh rách rồi. Chắc là trong lúc đánh nhau mà huynh không để ý. Huynh lấy về may tạm.

Trần Tam lang cuống quýt cảm ơn, đứng sững trong nhà nàng một lúc.

Nửa muốn về, nửa lại muốn ngồi thêm.

Đột nhiên nhớ tới chuyện tối nay, chàng chợt nói: “Sau này nếu như Lê Nhị lang còn tới gây phiền nhiễu, Tô nương tử đừng ra mặt mà nguy hiểm. Có chuyện gì để tôi quay về rồi giải quyết. Từ giờ đi săn tôi sẽ cố về sớm, nương tử bán xong thì đứng đó đợi tôi, tôi sẽ đẩy xe hàng về cho nương tử.

Tô nương tử muốn từ chối ý tốt của người kia, nhưng nghĩ lại lúc này nếu nàng đi một mình chỉ e sẽ giống như lời Phùng tẩu đã nói, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nàng cũng không phản đối.

Trần Tam lang thấy nàng im lặng đồng ý với đề nghị của mình thì khấp khởi mừng thầm, chàng khẽ gãi tai, nhỏ giọng: “Chuyện của Tiểu Quỳnh cô nương mà Lê Nhị lang nói, tôi… tôi với cô ấy thật sự không có chuyện gì cả, càng không biết nàng ấy là ai thì sao có chuyện như Lê Nhị lang nói cho được. Tô nương tử đừng hiểu lầm.

Tô nương tử cũng không nghi ngờ gì chuyện này. Bởi vì mới tới đây hai hôm, gần như suốt ngày hôm qua, người này chỉ lảng vảng trong nhà nàng, hôm nay thì đi rừng săn bắn, thời gian đâu để chàng đi liếc mắt đưa tình với người ta.

Có điều, Trần Tam lang giải thích những điều này với nàng để làm gì?

Tô nương tử suy nghĩ một chút, quyết định nói luôn: “Cái này… Trần Tam lang à, huynh biết tôi đã có phu quân rồi chứ?

Nghe được nàng nói câu đó, sắc mặt Trần Tam lang khẽ cứng lại, chàng cũng đoán được nàng đang định nói gì nên gật đầu đáp lại: “Tôi biết.

“Cũng biết chuyện phu quân của nương tử tòng quân giống tôi. Trận chiến đã ngã ngũ một năm, tôi giải ngũ quay về thôn sinh sống, nếu như phu quân của nương tử vẫn bình an, có lẽ huynh ấy cũng đã về. Còn nếu không, chỉ e huynh ấy dừng chân ở một nơi nào khác, quên mất người vợ thuở tào khang là nương tử.

Tô nương tử ngắt lời: “Dù chàng quên mất tôi, nhưng tôi chưa bao giờ quên mình là người đã có chồng cả.

Nàng nhìn thẳng vào mắt người đối diện, thấy vẻ hụt hãng xen lẫn mất mát không giấu được trong mắt của người kia.

Một lúc lâu sau, Trần Tam lang mới thở nhẹ một hơi, rầu rĩ đáp: “Tôi hiểu ý của nương tử, cũng biết nương tử một lòng muốn đợi cho trọn nghĩa. Nhưng mà…

Ánh mắt chàng vô cùng kiên định, không để cho Tô nương tử có cơ hội chối từ: “Nhưng mà tôi không thể giấu được tình cảm của mình dành cho nương tử. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã gửi trọn trái tim mình cho nương tử rồi. Nương tử không cần khó xử, cũng vì chuyện này mà tránh né tôi. Tôi sẽ cư xử theo khuôn phép, chỉ quan tâm nàng như những người hàng xóm bình thường mà thôi, chắc chắn sẽ không làm phiền nương tử.

Trần Tam lang nói rồi thì quay đầu rời đi. Bước ngang ngưỡng cửa, chàng hơi dừng lại, ngập ngừng một lát thì lên tiếng dặn dò: “Buổi tối chỉ có một mình nương tử trong nhà, nhớ chốt cửa lại cho cẩn thận. Có gì thì gọi to mấy tiếng, tôi ngủ tỉnh lắm, tôi sẽ chạy sang ngay.

Nhìn nàng khóa cửa xong xuôi, người kia mới lững thững quay về nhà Phùng tẩu.

Tô nương tử không biết nên lý giải cảm xúc trong lòng mình thế nào. Đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ bày tỏ tình cảm không phải là lần đầu tiên, nhưng đây là lần duy nhất nàng cảm nhận được tấm chân tình qua những lời chàng nói.

Nàng khẽ thở dài một hơi, chỉ sợ sự xuất hiện của nàng sẽ làm lệch đi kiếp sống của người kia. Thôi thì từ từ theo dõi tiếp, nếu là như vậy thật, có lẽ thôn Đoài không còn thích hợp để dừng chân.

Mấy ngày sau đó, Trần Tam lang thuê một vài trai tráng trong thôn, bắt đầu xây lại căn nhà mới. Nhà cũ trước đó của ông Trần chỉ có một gian chính, gian bên cạnh được dùng làm bếp và nhà kho chứa củi. Mọi sinh hoạt ngủ nghỉ, tiếp khách đều ở trong nhà chính.

Lần này xây dựng lại, Trần Tam lang xây thêm dãy phòng ngủ kề bên, có cả nhà tắm và nhà vệ sinh, to ngang ngửa với nhà của Phùng tẩu.

Phùng tẩu tới mua tàu hũ ở nhà nàng, tấm tắc khen Trần Tam lang giỏi giang, hiểu chuyện. Bây giờ có căn nhà rộng rãi như vậy rồi, có cô nương nào không muốn gả cho chàng ấy nữa đâu.

Nghe đâu chi phí xây nhà phát sinh nhiều, thời đi lính Trần Tam lang tích cóp được một ít, vì thế cũng mang ra dùng cả. Nhà được lợp ngói không sợ mưa bão như nhà tranh, thỉnh thoảng Trần Tam lang săn được thú, mang xuống trấn dưới đổi, mua được không ít vải vóc, mắm muối.

Chàng nhớ đến ân tình hôm trước người dân xung quanh giúp đỡ mình, cho nên mang sang biếu cho mỗi người một ít. Phùng tẩu nhận được một ít tỏi phơi khô, cười không khép miệng được.

Lúc ngồi ăn còn tươi cười hỏi nàng, không biết Phùng Tam lang mang cho nàng cái gì.

Tô nương tử chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện. Nàng đâu thể nói tối hôm đó, người kia đứng trước cửa sổ nhà nàng, đưa cho nàng một hộp phấn và cây trâm cài bằng gỗ vô cùng xinh đẹp. Chàng nói nghe người dân dưới trấn bảo, các cô nương ở đó đều dùng phấn dưỡng nhan, không phải chàng có ý bảo nàng không xinh đẹp, nhưng dạo này thời tiết hanh khô, nếu bôi vẫn tốt hơn.

Tô nương tử liên tục từ chối, nhưng Phùng Tam lang nói, mọi người xung quanh đều có cả, nàng làm vậy có phải muốn khác với mọi người.

Nàng mới đành nhận lấy. Không ngờ người kia trông thì lương thiện, hóa ra lại xảo trá vô cùng, dám trêu đùa nàng như vậy.

Phùng tẩu lại nói tiếp: “Mấy ngày nay Trần Tam lang sợ cháu đi về một mình nên tới phụ đẩy hàng có phải không?

Lúc nào trời nhá nhem tối chàng mới tới, cho nên Tô nương tử cũng không ngờ Phùng tẩu biết chuyện này.

Nàng đỏ mặt gật đầu: “Cái này… Trần Tam lang lo lắng Lê Nhị lang trả thù, làm bậy, vì thế mới tới đưa cháu về.

Phùng tẩu cười xòa: “Dĩ nhiên là ta hiểu. Có điều mấy hôm nay trong thôn đồn ầm ĩ chuyện này. Nói Trần Tam lang đang để ý cháu đấy. Dù sao cháu cũng là quả phụ đã nhiều năm, có đi bước nữa cũng không ai dị nghị. Chỉ là…

Phùng tẩu nháy mắt: “Mấy cô nương chưa xuất giá vừa ý Trần Tam lang chắc là không thể vui vẻ với cháu đâu.

“Chuyện này không giống như họ nói…

Phùng tẩu bật cười, ngắt lời nàng: “Ta biết, ta biết. Có gì mà cần ngại ngùng. Đều là người trưởng thành cả mà.

Nói rồi, bà xách giỏ rau vui vẻ đi về nhà.

Tô nương tử phụng phịu dọn hàng quán. Hôm nay nàng quyết định đẩy xe về sớm, không muốn đợi người kia.