“Ngươi còn dám nói mình không biết Tiểu Quỳnh, ngươi bỏ bùa mê thuốc lú cho nàng ấy như thế này mà còn nói dối! “Đánh, đánh chết hắn thì ta sẽ thưởng năm lượng bạc. Mấy gã đàn ông đứng xung quanh nghe vậy thì đồng thanh hô to. Năm lượng bạc đủ cho cả nhà bọn họ sống cả đời. Cho dù có bị bắt vào nhà lao đi chăng nữa, mấy năm sau ra ngoài không phải cũng có tiền để hưởng thụ hay sao. Bọn họ hùng hổ lao về phía Trần Tam lang, đôi mắt lăm lăm đầy dữ tợn. Trần Tam lang nhanh tay đẩy Tô nương tử sang một bên, đỡ lấy cây cuốc do một người chém tới. Chân chàng lia qua, đốn ngã được hắn ta. Ngay sau đó là hai cây gậy đánh thẳng vào lưng chàng, Trần Tam lang xoay người né được, nhưng vẫn bị cây gậy đánh mạnh lên bả vai. Nhân lúc Trần Tam lang ngã xuống, bọn chúng cùng lúc xông tới liên tục đấm đá lên người chàng. Một chọi bốn, cho dù Trần Tam lang giỏi võ như thế nào cũng khó lòng địch nổi. Tô nương tử cắn chặt môi, cầm gậy lao tới giải cứu Trần Tam lang, vừa luôn miệng gào lên: “Mọi người cứu với, không thể để người ta vô duyên vô cớ đánh người được. Hàng xóm xung quanh mới giật mình tỉnh lại, hô hoán nhau kéo đám người kia ra. Trần Tam lang vùng dậy, hạ gục được một gã nằm sóng soài dưới đất. Chàng cầm gậy lên, đi thẳng tới trước mặt Lê Nhị lang, khóe miệng bị bầm hơi ứa máu: “Tôi đã nói là tôi không quen biết. Nếu như ngươi cố tình gây sự thì cứ xông tới đi, tới một đánh một. Tiểu Quỳnh cô nương không biết đã bỏ chạy khỏi đó từ khi nào. Lê Nhị lang thấy Trần Tam lang không phải kiểu người dễ bị ăn hiếp. Hắn cũng không dám đánh tiếp. Vừa định cúi mặt rời khỏi đó thì không ngờ lại bị Tô nương tử kéo tay áo lại, chỉ về phía đằng xa: “Ngươi muốn trốn trách nhiệm hay gì? Lý trưởng thôn, ông đã đến đây rồi thì ra đây nói đạo lý xem thử. Đập phá nhà người khác như thế này, còn cho người xông vào đánh người dân lương thiện nữa, phải bồi thường thế nào đây? Lý trưởng thôn nhận được không ít lợi lộc từ nhà họ Lê, định trốn sau đám người xem như mình không biết. Không ngờ ông ta lại bị Tô nương tử tóm được. Không còn cách nào khác, Lý trưởng thôn đành phải bước vào sân, cười hì hì hòa giải: “Hiểu lầm, chuyện này là hiểu lầm cả mà. Mọi người thông cảm cho nhau, chúng ta vẫn là hàng xóm tốt. Phùng tẩu nghe giọng điệu này cũng biết ông ta định cho qua, bà chống nạnh, tức giận nói to: “Thông cảm kiểu gì được. Bây giờ nhà của ông Trần bị phá thành ra như vậy, làm sao mà ở được, mấy ngày tiếp theo bọn họ phải ở đâu? Trần Tam lang lại vừa mới về làng, còn chưa dành dụm được gì lấy đâu ra tiền mà sửa nhà. Lê Nhị lang thấy Lý trưởng thôn đuối lý không bảo vệ được mình, hắn hậm hực móc ra mấy văn tiền, ném xuống đất: “Nhiêu đây đủ rồi chứ? Chỉ là một căn nhà rách, mấy cái ghế cũ mèm, nhiêu đây tiền cũng hời cho các ngươi quá rồi. “Bốp một tiếng. Trần Tam lang thúc nắm đấm vào bụng của Lê Nhị lang, nhanh đến mức hắn ta không tránh được. Vẻ mặt chàng sa sầm, nghiêm nghị nói: “Không ai thèm mấy đồng đó của ngươi, hành xử cho đàng hoàng. Phùng tẩu cũng nhìn không nhịn được: “Hàng rào bị phá, bàn ghế chén bát không thể sử dụng được, các cột tre chống nhà cũng gãy rồi. Chưa kể Trần Tam lang còn bị bọn nó đánh thành ra thế này, phải thêm tiền thuốc men. Một lượng bạc, ta tính rẻ cho cậu lắm rồi đấy. Một lượng bạc đủ xây một căn nhà ba gian. Để ông Trần và Trần Tam lang xây lại nhà, xem như là bồi thường cho những tổn thất họ phải chịu hôm nay. Lê Nhị lang giàu thì giàu thật, nhưng một lượng bạc cũng là số tiền lớn. Có điều bây giờ nếu không chịu bỏ ra, có lẽ bọn họ sẽ không cho hắn rời đi. Lê Nhị lang nuốt giận, sai một người chạy về nhà mang một lượng sang đây. Tô nương tử lườm hắn một cái, uy hiếp: “Đưa tiền cho đàng hoàng. Không biết tại sao, Lê Nhị lang lại thấy sợ nàng đến lạ. Hắn đưa một lượng về phía trước, mắt hơi lảng tránh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “Ta… ta bồi thường đây. Nói rồi, đợi Tô nương tử vừa nhận lấy, hắn đã quay người bỏ chạy rất nhanh. Người dân quanh thôn thấy chuyện giải quyết xong thì không nán lại nữa, ai về nhà nấy. Phùng tẩu nhìn căn nhà tan hoang của hai ông cháu, nghĩ lui nghĩ tới bèn hỏi họ: “Nhà đã như vậy rồi, muốn xây nhà mới cũng mất một hai tháng. Trong thời gian đó, nếu ông cháu không chê thì ngủ lại ở nhà chúng tôi đi. “Nhị lang nhà tôi đi xuống trấn làm thuê vẫn chưa về. Gian phòng của nó vẫn để trống, có lẽ là đủ cho hai ông cháu ở. Trần Tam lang cảm động không thôi, nào dám chê bai gì: “Cảm ơn Phùng tẩu, được vậy còn mong gì hơn ạ. Trời đã tối hẳn, Trần Tam lang chỉ dọn vài bộ quần áo hay dùng của hai ông cháu, dìu ông nội sang gian nhà phụ của Phùng tẩu kề bên. Tối hôm đó, Tô nương tử cũng được Phùng tẩu gọi sang nhà dùng cơm. Sáu bảy người quây quần quanh một chiếc bàn nhỏ. Phùng tẩu nghĩ lại vẫn còn tức, bà không quên dặn dò: “Lê Nhị lang tính tình nhỏ nhen, có khi vẫn để bụng chuyện này, ngày mai hai đứa ra ngoài thì cẩn thận một chút, đi đâu cũng đi cùng người khác, đừng có đi một mình, tránh để hắn ta lợi dụng rồi gây rối. Hai người liên tục gật đầu. Cơm nước xong xuôi, Tô nương tử xin phép quay về nhà mình nhưng lại chần chừ trước cổng nhà một lúc. Đến khi nhìn thấy Trần Tam lang đi qua, nàng mới vẫy tay gọi lại. Thấy không ai để ý đến hai người, nàng dúi một vật vào trong bàn tay chàng, nhỏ giọng nói: “Đây là cao trị thương. Ta thấy hôm nay Trần Tam lang bị chúng đánh khá nhiều, chắc chắn không tránh khỏi có vết bầm trên người. Huynh lấy dùng cho nhanh hồi phục nhé. Trần Tam lang siết chặt lọ cao nhỏ trong tay. Hôm nay khi gặp cảnh hiểm nguy, chàng không cách nào quên được Tô nương tử đã dũng cảm và trượng nghĩa thế nào. Lúc chàng không ở đó, một mình nàng đứng ra ngăn cản họ. Lúc chàng bị bao vây, nàng cũng một mình xông tới bảo vệ chàng. Sao cô nương này có thể tốt bụng như vậy được kia chứ? Trần Tam lang hít một hơi thật sâu, thấp giọng: “Cảm ơn Tô nương tử rất nhiều. Nếu hôm nay không có cô, không biết nhà ta đã xảy ra chuyện gì. Ơn nghĩa của Tô nương tử, dù có làm trâu làm ngựa ta cũng không trả nổi. Tô nương tử cuống quýt xua tay. Nàng chỉ góp thêm chút sức, nào dám để hắn làm trâu làm ngựa trả cho mình. “Không đáng nhắc tới. Là chuyện ta phải làm mà thôi. Đột nhiên, nghe Trần Tam lang khẽ “ai da một tiếng giống như vừa chạm phải chỗ đau, Tô nương tử lo lắng hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ động đến gân cốt rồi? Có cần ta đi gọi Dương đại phu tới xem bệnh cho huynh không? Trần Tam lang lắc đầu: “Không nặng như thế đâu. Chỉ là… Mặt chàng đỏ bừng lên, may nhờ lúc này bọn họ đang đứng bên ngoài cổng, ánh nến trong phòng không chiếu đến ngoài này, vì thế mới che giấu được vẻ lúng túng, ngại ngùng của người kia. Trần Tam lang khẽ hắng giọng một tiếng: “Chỉ là… vết thương ở sau vai, ta sợ mình không thể bôi thuốc được. “Ông nội lớn tuổi rồi, mắt vẫn thường kèm nhèm không rõ. Hơn nữa, hôm nay người bị kinh hoàng đến vậy, ta càng không dám khiến tổ phụ bận lòng về mình hơn. Ánh mắt chàng nhìn về phía Tô nương tử, dường như lấy hết can đảm rồi mới nói: “Không biết… có thể nhờ Tô nương tử bôi thuốc giúp được không?