Chiều hôm sau, Tô nương tử đẩy xe tàu hũ ra đầu thôn như thường lệ. Cả ngày hôm nay không thấy Trần Tam lang đâu, nghe ông Trần nói chàng đi theo mấy thợ săn trong thôn lên núi săn bắt thú. Nhà ông Trần không có thửa ruộng nào, nếu muốn kiếm sống chỉ còn cách đi săn. Buổi trưa, Tô nương tử định đi sang hỏi ông muốn ăn gì, không ngờ lại thấy mấy cô nương trong thôn cũng mang đồ ăn sang, đang ngồi hỏi chuyện về Trần Tam lang. Tô nương tử nhìn thoáng qua rồi về. Chàng ấy được nhiều người săn đón như vậy, nàng cũng không cần lo nghĩ nhiều. Trời hôm nay có mưa phùn lất phất. Tiết trời mùa đông càng thêm lạnh. Tô nương tử múc tàu hũ luôn tay, người đi làm đồng và bắt cá quay về đều ghé vào gọi hai ba bát. Phúc bá vừa ăn vừa xuýt xoa: “Hôm qua Tô nương tử không đến, bọn ta còn đứng đợi mãi đấy. Đúng là không thể không ăn tàu hũ của nhà cháu được mà. Mấy người đàn ông cao lớn ngồi bên cười lớn, trêu ông: “Phúc bá nhé, Phúc nương mà biết bá tiêu tiền như vậy, coi chừng bà ấy lại làm lớn chuyện lên, tới đây gây sự với quán của người ta. Phúc bá ưỡn ngực, ra vẻ mình không sợ: “Một tháng ta kiếm được bao nhiêu, tiêu một chút thì cũng có đáng gì. Hơn nữa dạo này bà ấy đang bận lắm, nghe đâu tính mai mối cháu ngoại của ta cho Trần Tam lang mới về thôn mình đấy. Nghe thấy cái tên quen thuộc, Tô nương tử thoáng ngẩng đầu lên, nhìn về phía họ. Một người đàn ông trong số họ giật mình: “Cháu ngoại của bá, chẳng phải là Tiểu Quỳnh hay sao? Hoa khôi của thôn chúng ta mà lại chấp nhận gả cho một kẻ tay trắng như Trần Tam lang à? Có người cũng cảm thấy bất bình: “Nhà họ Lê giàu có là thế, trong tay có mười mấy thửa ruộng, nhà xây bằng gạch nung. Vậy mà nhị lang nhà họ Lê mấy lần sang thưa chuyện, Tiểu Quỳnh cũng không chấp nhận mà. “Đúng là kỳ lạ! Phúc bà cười hà hà: “Có gì mà kỳ lạ. Các ngươi chưa nghe đến phải lòng từ ánh mắt đầu tiên sao? Thấy bà nhà ta nói, Tiểu Quỳnh vừa gặp hắn đã ưng, nghe đâu cũng là người thành thật. Có điều dĩ nhiên không thể dễ dàng gả Tiểu Quỳnh cho hắn như vậy được, sính lễ phải hạng sang, nhà cửa phải xây lại tươm tất. Ta đâu thể để cho cháu gái mình sang đó chịu khổ. Tô nương tử nghĩ thầm, hình như trong số các tiểu cô nương ngồi ở bờ suối ngày đó cũng có mặt Tiểu Quỳnh thì phải. Thôn Đoài chỉ có tám mươi hộ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ nhiêu đó người. Tin đồn Tiểu Quỳnh ưng ý Trần Tam lang lan đi rất nhanh. Đến khi trời sập tối, Tô nương tử đẩy xe hàng về nhà. Đứng đằng xa nàng đã nghe tiếng quát tháo ầm ĩ vô cùng ồn ào. Nhìn lại thì giật mình chứng kiến bốn năm gã đàn ông cao lớn, người cầm cuốc xẻng, người cầm đuốc đang phá căn nhà xập xệ của ông Trần. Ông Trần run rẩy ngồi một bên, mặt đầy nước mắt: “Các ngươi làm gì vậy? Đừng phá, đứng phá nhà lão mà! Người cầm đầu không ai khác chính là Lê Nhị lang, hắn hung hăng đã có tiếng trong thôn, ỷ mình nhà giàu không xem ai ra gì. Hắn la lối: “Muốn trách thì trách thằng cháu trai của ông. Mới chân ướt chân ráo quay lại đây mà đã dám mơ tưởng đến Tiểu Quỳnh của ta. Vậy thì hắn sống không yên đâu! Tô nương tử buông xe hàng, vội vàng chạy đến đó. Nàng đỡ lấy ông Trần, kiểm tra xem có bị thương không, thấy không có gì nghiêm trọng, nàng mới đi tới cầm cây dao rơi vung vãi trên đất, chĩa về phía bọn họ: “Các ngươi đừng quá đáng. Trong quốc có quốc pháp, gia có gia quy, thôn này không phải không có luật lệ. Không phải muốn phá nhà phá cửa của ai thì cũng được. Lê Nhị lang không lạ gì Tô nương tử. Trước kia hắn cũng từng mấp mé nàng mấy lần, nhưng thái độ của nàng quá gay gắt, hắn mới chịu để yên. Dù sao cô nương trẻ đẹp trong thôn còn rất nhiều, hắn cũng không cần bám mãi một bông hoa làm gì. Hắn cười gằn: “Tô nương tử, chuyện này không liên quan đến nàng. Muốn yên thân thì tránh sang một bên, nếu không đừng trách ta ra tay mà không nể tình. Tô nương tử trừng mắt nhìn hắn và bốn gã đàn ông đi cùng, nàng bật cười thành tiếng: “Không để yên thì ngươi định làm gì? Giết ta sao? Được đấy, các ngươi cứ làm thử xem sao, ta cũng muốn xem xem Lý trưởng thôn có vờ vịt làm lơ chuyện này được không đấy. Nếu thật sự là thế, người dân trong thôn chuyển đi nơi khác sống cho lành, sao còn có thể ở lại một nơi không có luật pháp như vậy được. Vợ chồng nhà Phùng tẩu cũng vừa lúc đi đồng về, nhìn thấy cảnh nhốn nháo bên này thì giật mình chạy lại. “Chuyện gì thế này? Bọn chúng dám phá làng phá xóm nữa hay sao? Lão Phùng, nhanh gọi con trai chúng ta về, không thể xem như không thấy được. Giọng của Phùng tẩu vốn rất to, bà gân giọng lên gần như nửa làng đều nghe thấy: “Dân làng tới đây mà xem đi. Ông Trần cả đời lương thiện, giờ về già chỉ có căn nhà nhỏ che mưa che nắng, vậy mà bọn chúng nỡ lòng nào kéo người đến đập phá, hiếp đáp người khác đến mức này. Người dân quanh làng nhanh chóng đổ xô ra đường, người người chỉ trỏ, có mấy hàng xóm cũng vào giải vây, yêu cầu bọn chúng phải bồi thường. Trần Tam lang vừa mới đi săn về, trên tay còn xách một cái đùi heo rừng, nhìn thấy mọi người tụ tập quanh nhà mình thì không biết chuyện gì, vội vàng chạy tới. Chàng hốt hoảng len qua đám đông, thấy Phùng tẩu đang đỡ ông nội ngồi trên ghế, ở bên kia, Tô nương tử cầm dao đối chọi với mấy người đàn ông lạ mặt. Đồ dùng bằng gỗ trong nhà đều bị bọn chúng đập phá hết, chén bát vỡ ngổn ngang, trông giống như vừa qua một trận ẩu đả. Gương mặt của Trần Tam lang sa sầm, bước tới chắn trước mặt Tô nương tử, hắn gằn giọng: “Xin hỏi các vị có việc gì lại tới nhà của tôi, còn đập phá thành ra như vậy. Tam lang tôi đây tự nhận không gây thù chuốc oán với ai, các vị tại sao làm như vậy? Lê Nhị lang ghét nhất là kiểu tỏ ra lịch sự như thế này, hắn cười khẩy: “Ngươi đừng vờ vịt nữa. Cả làng này đều biết Tiểu Quỳnh sẽ là vợ của ta, ngươi chân ướt chân ráo tới làng này, lại dám quyến rũ Tiểu Quỳnh, muốn cướp nàng ấy trong tay ta. Đừng có mơ! Trần Tam lang mờ mịt không hiểu chuyện gì. Hắn nhíu chặt mày: “Tiểu Quỳnh nào? Ta không quen người nào tên vậy cả. “Ngươi đừng nói láo! Lê Nhị lang tức giận gào lên. Đúng lúc đó, một cô nương mặc váy màu hồng nhạt vội vã chạy tới, kéo lấy tay hắn ta, nước mắt rơi như mưa: “Tên khốn này, ngươi làm gì thế hả? Sao ngươi lại tới đây làm loạn như thế? Ta… Ta và Trần Tam lang không có chuyện gì cả, thực sự không có chuyện gì đâu. Vừa nói, nàng ta vừa đưa mắt nhìn về phía Trần Tam lang, vẻ mặt khổ sở như phải dối lòng để cho chàng hạnh phúc. Tô nương tử muốn nhìn cũng không nhìn nổi. Nàng nói thẳng mặt: “Tiểu Quỳnh cô nương, cô nói gì thì nói rõ ràng đi. Bây giờ người ta lấy lý do vì cô mà kéo tới đạp phá nhà của Trần Tam lang rồi, cô nói như vậy, người không biết còn tưởng cô và Trần Tam lang có gì mờ ám đấy. Tiểu Quỳnh vội vã lắc đầu, gương mặt đầy vẻ khó xử: “Không… không phải như vậy mà. Lê Nhị lang, ta xin ngươi hãy buông tha cho ta đi. Đúng là… đúng là ta có tình cảm với Trần Tam lang, nhưng chuyện này thực sự không liên quan tới chàng. Câu nói của Tiểu Quỳnh càng khiến cơn giận trong lòng Lê Nhị lang bùng phát. Hắn hét ầm lên: “Phá, phá nát căn nhà này cho ta!