Tô nương tử chuẩn bị ba món mặn một canh, cá hấp được Phùng tẩu cho hôm qua, thịt kho tàu vừa mới đổi được nhà Hoa tẩu, trứng bắc thảo và nồi canh rau dại.

Ở trong thôn Đoài mọi người đều vô cùng tiết kiệm. Thông thường bữa cơm chỉ có một hai món, bốn món như vậy là hậu đãi lắm rồi.

Trần Tam lang nhìn thấy nàng bưng chén bát sang đây thì vội vàng đứng dậy: “Sao Tô nương tử không nói một tiếng. Để tôi… để tôi làm.

Chàng dọn chiếc bàn tre ra sân, bưng thêm ba chiếc ghế nhỏ rồi lại chạy sang nhà đối diện, phụ nàng bưng nồi cơm sang đây.

Tối hôm qua lặn lội tìm được nhà tổ phụ, trong nhà chỉ còn chút cơm nguội, Trần Tam lang đã hơn một ngày chưa có gì vào bụng. Giờ nhìn thấy cơm ngon canh ngọt như thế này, chàng xúc động nhìn về phía người kia: “Làm phiền Tô nương tử quá rồi, tô… tôi…

Tô nương tử nhìn dáng vẻ bối rối của chàng thì cũng phải bật cười thành tiếng: “Không phải Trần Tam lang vừa nói chúng ta là hàng xóm, không cần phải khách sáo hay sao? Chỉ là một bữa cơm thôi mà. Không biết khẩu vị của huynh và ông Trần thế nào, nếu nhạt hay mặn quá, mọi người cứ nói, lần sau ta sẽ để ý hơn.

Trần Tam lang ăn thử một miếng thịt kho tàu, mềm mà không ngấy, ăn rất vừa miệng, chẳng mấy chốc bát cơm đã thấy đáy.

Sức ăn của chàng trai trẻ này rất lớn. Tô nương tử đã cố ý nấu gấp đôi thường ngày, nhưng so với sức ăn của Trần Tam lang thì không đủ.

Nàng ngại ngùng nhìn nồi cơm cạn đáy, chợt nói: “Hay là để ta nấu thêm cơm?

Trần Tam lang hoảng hốt tới mức sặc cả cơm, ngại ngùng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống: “Không… thực sự không cần đâu. Tôi đã no lắm rồi.

Thức ăn trên bàn đã hết sạch. Trần Tam lang và ông Trần liên tục khen tay nghề nấu nướng của nàng, khiến Tô nương tử chưa bao giờ thấy tự hào đến vậy.

Xong bữa cơm, chàng nhất quyết muốn rửa bát cho nàng nhưng không được. Thấy thùng nước đã gần cạn đáy, chàng nhanh nhảu xách thùng lên: “Để tôi đi xách nước.

Dáng người mạnh mẽ thoăn thoắt xách ba thùng nước đầy. Đoạn đường ngày thường Tô nương tử phải xách tốn đến nửa canh giờ, chàng lại chỉ đi về trong một khắc. Trong sân nhà còn có một chồng củi chưa chặt, Trần Tam lang đỏ mặt không dám hỏi, cuối cùng đành mạnh dạn làm luôn.

Tô nương tử vừa rửa bát đi ra đã thấy chồng củi trong sân vơi phân nửa. Thấy nàng nhìn về phía này, Trần Tam lang lại như một đứa bé làm sai, bối rối đứng yên, nhỏ giọng giải thích: “Tôi nghe nói Tô nương tử thường phải dậy sớm làm đậu phụ, nước và củi đều cần dùng rất nhiều. Bình thường tôi đều rất rảnh rỗi, cứ để tôi làm mấy việc nặng nhọc này giúp cô.

Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau sáng hôm nay, biểu hiện của chàng trai này có phần nhiệt tình thái quá.

Tô nương tử cũng từng được một vài chàng trai trong thôn quan tâm như thế này, nhưng không có người nào ngây ngô đến thế, có điều tốc độ lại chẳng kém một ai, không biết nên nói chàng ngây thơ hay quá hiểu phong tình.

Nàng ngẫm nghĩ, dù sao mình cũng nấu cho chàng một bữa cơm thịnh soạn, để chàng làm chút ít thì có sao. Thế là nàng mỉm cười, đáp lại: “Vậy thì phải đa tạ Trần Tam lang rồi. Nếu hôm nào muốn ăn gì, hai người cứ nói với tôi nhé, tôi sẽ chuẩn bị ngay.

Trần Tam lang đỏ mặt nhìn nàng bưng mâm chén bát đi vào bếp, cảm giác như chút ý đồ nho nhỏ của mình đã bị Tô nương tử nhìn thấu hết mất rồi. Có điều nàng không từ chối chàng sang đây, chắc là không ghét chàng lắm nhỉ?

Nghĩ vậy, Trần Tam lang càng thêm cố gắng, chẳng mấy chốc đã chặt xong chồng củi.

Trong bếp của Tô nương tử có một chiếc cối xay to. Loại máy xay bằng cối đá này sử dụng hoàn toàn nhờ sức người, đậu nành được xanh nhuyễn rồi mới sử dụng nước ép làm tàu hũ. Thấy nàng còn loay hoay bên trong, chàng suy nghĩ một chút rồi cũng bước theo vào, đoạn hỏi: “Lát nữa phải quay cối xay này đúng không? Hay… hay là để tôi giúp cô nhé?

Tô nương tử cho đậu nành đã được ngâm từ sáng vào cối xay, có vẻ hơi chần chừ: “Đúng là sẽ phải quay cối thật. Nhưng mà bình thường ta vẫn tự làm được. Trần Tam lang bận rộn nãy giờ chắc cũng mệt lắm rồi. Huynh cứ về nhà nghỉ ngơi đi.

“Không mệt đâu. Trần Tam lang nhận lấy thanh quay trong tay nàng, lúng búng nói mấy lời không mệt, sau đó tiếp tục ra sức để quay càng cối xay.

Tô nương tử nhớ tới dáng vẻ như mổ heo giết trâu của mình, còn trông Trần Tam lang mỗi bước đều nhẹ nhàng uyển chuyển, giống như chỉ bưng một cái bàn, dọn một cái ghế thì cảm thấy người với người quả là khác nhau.

Trong phòng bếp chật hẹp nóng bức, Tô nương tử thêm nước vào cối xay, chỉ đạo Trần Tam lang phải quay như thế nào, hiếm khi có một ngày nhàn nhã lại yên bình đến vậy.

“Đợi một chút nhé, để tôi kiểm tra xem thử bột như thế nào rồi.

Lúc Tô nương vươn người để xem chất bội bên trong cối, dưới chân giẫm vào vũng nước nên cả người lảo đảo. May là một bàn tay nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nàng, ổn định cơ thể không thể nàng té ngã.

Mùi hương nam tính thoang thoảng mùi mồ hôi phả vào nơi chóp mũi, không có chút gì là khó ngửi như nàng tưởng.

Tô nương tử đứng vững rồi thì ngại ngùng nói một tiếng cảm ơn, sau đó chạy ra ngoài tìm lá dứa để mang vào xay tiếp.

Nam tử cao lớn trong phòng bếp vẫn ngây ra như tượng. Lần đầu tiên tiếp xúc với một nữ tử gần như vậy, người nàng lại mềm mềm thơm thơm, vòng eo nhỏ xinh đến mức chỉ một vòng tay cũng nắm trọn. Trần Tam lang cảm giác tim chàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng nhịp thình thịch vang lên liên hồi.

Chàng nuốt một ngụm nước bọt, lau mồ hôi đang mướt trên vầng trán, tiếp tục quay cối xay cho nàng.

Thấm thoắt đã tới chiều, công việc chuẩn bị cho mẻ tàu hũ tiếp theo cũng xong xuôi. Trần Tam lang đổ đầy ba chậu nước trong sân, còn xách thêm một thùng để cho nàng tắm rửa, sau đó mới quay về nhà mình, cầm áo quần chạy vội ra bờ suối.

Rõ ràng trời đang rét căm căm, Trần Tam lang lại cảm giác cả người hơi khô nóng, nhảy xuống ngâm mình trong con suối mới dần bình tĩnh lại.

Lúc quay về nhà, Tô nương tử đã chuẩn bị xong cơm tối, mang sang nhà chàng như lúc trưa.

Ông Trần nhìn hai người họ quấn quýt suốt cả ngày, miệng cười đến mức không khép được, trong lòng đang suy nghĩ không biết nên đặt tên cho chắt của mình là gì.

Lúc ba người dùng cơm, tình cờ Phùng tẩu cũng vừa từ đồng về, nhìn thấy vậy thì cười đầy hàm ý: “Ái chà, lâu lắm mới thấy Tô nương tử dùng cơm với mọi người. Bình thường mời cháu sang nhà dùng bữa mà không sao mời được. Không ngờ cháu trai của ông Trần lại có bản lĩnh ghê.

Ông Trần cười hà hà hai tiếng, luôn miệng đáp lời: “Nào có, nào có. Bọn trẻ dễ nói chuyện với nhau, người già như chúng ta sao hiểu được.

Phùng tẩu liên tục gật đầu: “Ông Trần nói phải. Chúng ta nên để cho người trẻ có thời gian riêng tư. Cháu cũng phải về nhà chuẩn bị cơm tối đây.

Tiếng cười của hai người hồi lâu còn chưa dứt. Tô nương tử cảm giác hình như lần này mình đã sai thật rồi. Trong bao nhiêu cách cảm ơn, tại sao nàng lại lựa chọn cảm ơn như thế này. Danh tiết giữ gìn bao năm, hình như giờ lung lay sắp đổ.

Trong lòng đang bực bội là thế, lúc nhìn sang nam tử ngồi bên cạnh, thấy chàng vẫn vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng. Ánh mắt hai người vô tình va phải nhau, chàng ta lại hoảng hồn quay đầu sang chỗ khác. Ngây ngô đến đau lòng.

Tô nương tử khẽ thở dài một hơi, tự dặn lòng không được phạm sai lầm như vậy nữa.