Mọi người đồng loạt ngừng tay quay đầu lại.

Trên con đường nối dài vào thôn, Lý trưởng thôn đi trước, theo sau là một nam tử dáng người cao lớn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện giống như ông đang chỉ dẫn người đó mấy chuyện ở quanh thôn. Lúc ngang qua bờ suối, nhìn thấy nhóm phụ nhân giặt giũ ở nơi này, ông mỉm cười chỉ trỏ: “Nơi này gần thôn, mọi người thường đến đây giặt giũ sinh hoạt. Đi xa hơn nữa là chỗ lấy nước, nhà của cậu không xa nơi này lắm, tiết kiệm được không ít thời gian lấy nước đâu.

Nói rồi, ông bật cười vỗ vai nam tử bên cạnh mình: “Giới thiệu với mọi người, cậu này là Trần Tam lang, cháu trai của ông cụ Trần ở đầu Tây thôn mình đó. Cậu ta theo cha mẹ đi lang bạt nhiều nơi, còn từng nhập ngũ mấy năm trời. Bây giờ giải ngũ, muốn tìm một nơi yên ổn để lấy vợ sinh con, thế là quyết định quay về đây, hàng xóm láng giềng nhớ thường xuyên giúp đỡ nhau nhé.

Tô nương tử cũng nhìn về phía đó. Nam tử này khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi, vóc người tập võ đã nhiều năm, cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu nâu bánh mật trông rất khỏe khoắn và chất phác. Sườn mặt hơi góc cạnh, không hẳn là quá điển trai, nhưng so với nhóm nam tử ở trong thôn mà nói, người này quả thực là hạc giữa bầy gà.

Trách không được mấy thiếu nữ chưa xuất gí bên cạnh đều đỏ mặt lén nhìn.

Ánh mắt người kia thoáng nhìn về phía nàng, lúc chạm vào mắt nhau, không hiểu sao nàng lại cảm thấy chàng ta như chột dạ, vành tai cũng cứ thế đỏ bừng, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

Lý trưởng thôn tiếp tục dẫn chàng đi một vòng. Nhìn bóng người bọn họ đã đi xa, Hoa tẩu mới cảm thán một hồi: “Ôi chao, các vóc người như thế, cô nương nào có phúc lấy được cậu chàng này, chắc chắn sẽ không phải khổ đâu. Mặc dù hiện tại chỉ sống trong căn nhà ba gian của cụ Trần, nhưng mà chăm chỉ chịu khó làm lụng một thời gian, lo gì không có cơm kia chứ.

Nói tới đây, Hoa tẩu nhìn về phía Phùng tẩu và Tô nương tử, mỉm cười: “Tính ra nhà Trần thúc đối diện với nhà hai người nhỉ? Sau này làm hàng xóm của nhau rồi, có việc cần cũng có thể nhờ vả.

Hoa tẩu cười ý nhị như thế, sao Phùng tẩu có thể không đoán được suy nghĩ của bà. Quả thực, Phùng tẩu cũng muốn mai mối cho Tô nương tử đã lâu. Một cô nương xinh xắn, ngoan hiền là vậy, ở một thân một mình cũng đâu dễ dàng gì.

Hơn nữa, phu quân của Tô nương tử mãi không thấy trở về, còn bặt vô âm tín như vậy, e rằng đã lành ít dữ nhiều.

Phùng tẩu để ý mấy thanh niên trong thôn một thời gian, tạm thời chưa thấy có người nào phù hợp. Bây giờ xuất hiện chàng trai này, bà đập mạnh chày gỗ lên quần áo, đáp lời: “Dĩ nhiên hàng xóm thì phải quan tâm đến nhau rồi, Tô nương tử nhỉ?

Tô nương tử không quá suy nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Sau khi quay về nhà, nàng phơi đồ lên sào trúc, không ngờ sào trúc mục ruỗng từ bao giờ, cứ thế đổ ập gãy làm đôi.

May mà quần áo chưa bị bẩn.

Nàng kiểm tra lại chỗ gãy, thấy sào trúc này không tận dụng được nữa, phải làm một cái sào mới thôi.

Nàng cầm dao to đi ra ngoài. Cách nhà nàng khoảng tầm mấy trượng có một cây tre to, chặt một cây dài thay thế nó là được.

Có điều gốc tre này đã nhiều năm, nhiều rễ chằng chịt thì không nói, thân tre con to bằng bắp tay, vươn cao chót vót khiến nàng muốn đỡ cũng không thể đỡ nổi.

Vậy thì nàng chặt bằng cách nào? Mang nó về nhà làm sao đây?

Trong lúc Tô nương tử còn đang ngước mắt suy tính nên làm gì bây giờ, sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng gọi: “Ừm… cái đó… cô nương muốn chặt tre phải không? Có cần tôi giúp không?

Mặc dù là câu hỏi, nhưng người nọ đã cầm lấy cây dao mà nàng để bên chân, thuần thục chặt một cây cao nhất trong khóm. Chỉ qua hai ba nhát dao, cây tre đã bị chàng đốn hạ.

Chàng ta còn chặt bớt cành lá ở trên thân, đến khi xong xuôi mới lúng túng quay lại nhìn nàng: “Thế này đã đủ chưa? Có cần ta chặt thêm mấy cây nữa không?

Tô nương tử vội vã lắc đầu, nàng xua tay: “Không cần, không cần. Đa tạ công tử, tôi chỉ cần một cây là được.

Trần Tam lang gật đầu gượng gạo, sau đó xách cây tre lên vai, phăng phăng đi về phía nhà nàng.

Tô nương tử thấy vậy thì bối rối chạy theo. Thầm nghĩ, thật ra sào trúc không cần dài đến vậy, lát nữa nàng phải chặt đôi rồi.

Trần Tam lang đi được một đoạn thì hơi ngừng lại. Tô nương tử đoán là do chàng ta không biết nhà nàng ở đâu, vì thế vội vàng chạy lên trước.

“Là ở đây. Đa tạ Trần công tử, thực sự phiền huynh quá.

Trần Tam lang nhìn lướt qua một cái cũng đoán cây tre mà mình chặt được quá dài rồi. Chàng ước lượng một chút rồi cắt đôi, sau đó dựng lại sào tre đang đổ ngã.

“Có dây thừng không?

“Hả?

Tô nương tử phản ứng lại thì vội đáp: “À, có có. Đợi tôi một lát nhé.

Nàng chạy vào nhà lục lọi một lúc lấy ra sợi dây đã lâu không dùng, đứng bên phụ giúp Trần Tam lang buộc giá.

Sau khi xong việc, đoạn tre thừa lại còn được chàng sử dụng để gia cố hàng rào đang xiêu vẹo trước nhà.

Tô nương tử đứng phía sau, nhìn tấm lưng dày rộng của nam tử nọ, áo chàng ta còn ướt sũng mồ hôi, càng nghĩ nàng lại càng áy náy.

Trong nhà cũng không có cái gì, Tô nương tử bưng một bát chè nguội, lúng túng đưa sang: “Đa tạ Trần Tam lang, tôi định mời huynh một bữa cơm, có điều bây giờ lại không chuẩn bị kịp. Lát nữa nấu xong, tôi mời huynh và ông Trần sang dùng bữa được không?

Trần Tam lang cầm lấy bát nước uống một hơi, hầu kết di chuyển lên xuống, ánh mắt chàng ta lại không dám nhìn thẳng, ấp úng đáp: “Tô nương tử không cần câu nệ, hàng xóm với nhau… mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Nàng lắc đầu: “Nào đó, chặt tre tốn công mất sức thế nào, sao tôi lại có thể không biết. Trần Tam lang đừng đa lễ, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay đây.

Tô nương tử hấp tấp chạy vào nhà nấu nướng. Trần Tam lang không còn việc gì khác thì dọn dẹp đống tre thừa trong sân.

Khi quay về căn nhà cũ của mình, ông Trần còn đang ngồi phơi nắng, đôi mắt đục ngầu cười híp lên: “Tam lang về rồi đó à, đã quen thuộc tình hình trong thôn chưa?

Chàng gật đầu ngồi xuống, tiếp tục đóng gỗ sửa chữa lại đồ đạc ở trong nhà: “Trưởng thông Lý đã dẫn cháu đi giới thiệu một vòng, ngày mai có thể lên núi đi săn cùng các thúc bá, sẽ quen nhanh thôi ạ.

Ông Trần sống một mình đã lâu, giờ cháu trai từ xa trở về, khiến một người cả ngày cô quạnh như ông vui đến độ mấy đêm rồi còn tưởng như đang mơ.

“Giỏi, giỏi lắm. Chăm chỉ kiếm tiền, đến lúc đó ông chuẩn bị thêm ít sính lễ cho cháu để hỏi vợ. Sửa lại gian nhà sau cho hai đứa, chẳng mấy chốc là an cư lập nghiệp ngay thôi.

Mắt ông cụ vẫn còn rất tinh, lúc nãy cũng nhìn thấy Trần Tam lang loay hoay trong sân của Tô nương tử gần cả buổi.

Ông cười trêu: “Tam lang thích ai cứ nói với ông, ông sẽ tìm bà mai tốt nhất trong thôn, tổ chức cho con một hôn sự thật lớn.

“Ha ha, Tô nương tử làm tàu hũ rất ngon, làm người cũng thật thà, ngoan ngoãn. Bình thường con bé hay mang đồ ăn sang cho ông. Hai đứa mà nên duyên thì đúng là tốt thật đấy.

Ông cụ nhìn thấy Trần Tam lang lặng thinh không phản bác, vành tai của chàng bỗng đỏ bừng, ông bật cười ha hả, thích chí không thôi.