“Tô nương tử, cho ta thêm một bát tàu hũ nhé!

Một nam tử vừa mới ngồi xuống ghế, cao giọng nói về phía sạp quán nhỏ bên đường.

Tô nương tử mà người kia vừa gọi là một nữ tử khoảng đôi mươi, gương mặt trắng nõn, mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng cũng rất thanh tú, dễ nhìn.

Có điều mái tóc của nàng bới theo kiểu phụ nhân, chứng tỏ là một nữ tử đã có chồng.

Tô nương tử mỉm cười đáp một tiếng rồi nhanh chóng múc một bát đậu hũ, thêm nước đường nâu rồi bưng ra, chào hỏi khách nhân: “Hôm nay Phúc bá làm việc đồng muộn quá, cháu còn tưởng Phúc bá không tới chứ?

Phúc bà cười hà hà: “Trời lạnh thế này, không ăn một bát tàu hũ nóng của Tô nương tử thì sao mà chịu nổi. Khắp cái làng này có ai làm đậu hũ non mềm, đậm vị giống Tô nương tử đâu.

Tô nương tử khẽ cười, quay người vào sạp.

Mặc dù chỉ mới cuối buổi chiều, nhưng sạp tàu hũ của nàng đã gần hết, chuẩn bị dọn hàng quay về nhà. Bán tàu hũ không bỏ vốn quá nhiều, có điều phải thức khuya dậy sớm để chuẩn bị nguyên liệu, tiền lời cũng chẳng được bao nhiêu. Vì thế bao nhiêu người từ bỏ cái nghề này, chỉ còn Tô nương tử là vẫn còn trụ lại.

Nhà nàng ở phía tây thôn Đoài, nhà tranh vách đất hơi lụp xụp. Tô nương tử tiễn vị khách cuối cùng xong thì đẩy xe hàng lạch cạch một lúc lâu.

Nếu như có một nam tử phụ giúp thì không mất quá nhiều thời gian và công sức đến vậy, nhưng mà biết sao được, Tô nương tử lại chỉ sống một mình. Nghe nói phu quân nhà nàng là binh sĩ, bây giờ vẫn đang ở chiến trường, không rõ còn sống hay đã chết.

Phùng tẩu nghe tiếng thì đi từ trong nhà ra, mỉm cười chào hỏi: “Hôm nay bán hết sớm vậy sao?

Tô nương tử dọn xe hàng vào nhà, kéo khăn lau mồ hôi trên trán: “Vâng ạ, trời mùa đông chẳng mấy chốc là tối mịt lại rồi, cháu nghĩ dọn hàng sớm một chút thì tốt hơn.

Phùng tẩu gật đầu cảm thán: “Đúng đấy, đúng đấy. Cháu chỉ có một thân một mình, an toàn vẫn là trên hết. Hôm nay lão nhà có bắt được một con cá tươi, cả nhà hầm nồi cháo. Phần của Tô nương tử đây.

Tô nương tử ngại ngùng không biết phải làm sao: “Phùng tẩu cứ cho cháu mãi như vậy, cháu không biết nên đáp lễ như thế nào mới phải.

Phùng tẩu cười xòa: “Ôi chao, cần gì mà đáp lễ. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, không giúp cháu thì còn giúp ai đây?

Không riêng gì Phùng tẩu, mọi người xung quanh đều rất yêu quý Tô nương tử, thỉnh thoảng lại mang sang cho nàng mấy món ăn, khi thì gánh nước giúp. Tô nương tử không biết phải đáp lại thế nào, thôi thì nhà có gì tặng nấy, gần như hàng xóm xung quanh chưa bao giờ thiếu đậu hũ để ăn.

Tô nương tử ăn vội qua bữa tối. Nàng nấu một ít nước, tắm rửa rồi nhanh chóng nghỉ ngơi.

Bình thường công việc bắt đầu từ giờ Mão, kết thúc xong xuôi vào giờ Tuất. Cả ngày vất vả đầu tắt mặt tối, thời gian dành cho bản thân cũng không nhiều. Vì thế chỉ vào lúc tối muộn, nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ đầy sao, nàng mới suy nghĩ một hai điều.

Tô nương tử tới thôn Đoài sống đã ba năm. Thời gian nói dài cũng không hẳn là dài, nhưng càng không phải ngắn.

Nàng từng nghĩ, đến khi nào nàng có thể hoàn toàn quên được người kia, thoải mái đối mặt với chàng trong các hội yến ở Thiên đình, khi đó nàng sẽ quay trở lại. Thế nhân thường nói, trăm ngàn điều đều dùng thời gian đã xoá nhoà, một ngày trên thiên đình bằng một năm dưới trần, vậy thì ở đây một thời gian, ngày ngày bận rộn bán đậu hũ kiếm sống, chẳng mấy chốc nàng sẽ quên được.

Thế nhưng nghĩ vậy, song mỗi tối trước khi ngủ, dù cơ thể mệt mỏi đến cùng cực, trong đầu nàng vẫn hiện ra bóng dáng của người đó.

Ngày ấy, vị thần tiếp theo độ kiếp thành công. Đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống, sóng nước Đông Hải cuồn cuộn dâng lên, bao phủ cả người chàng.

Hàng nghìn thiên binh thiên tướng và tiên quân cùng nín thở đợi chờ. Vương Mẫu nương nương còn không nén nổi phải che miệng bật khóc.

Đúng lúc đó, cầu vồng xuất hiện. Cầu vồng hiện rõ phía rạng đông là minh chứng cho một vị thần nữa ra đời.

Tiên nhân reo hò sung sướng, Thiên Đế và Vương Mẫu nương nương chạy vội sang, đỡ lấy đứa con trai vừa phi thăng.

Mặc dù đã vượt qua thiên kiếp, nhưng uy lực của tám mươi mốt đạo thiên lôi không phải là chuyện đùa. Có lẽ Thiên Quân sẽ phải bế quan một thời gian mới lấy lại linh lực bị hao tổn.

Đám đông cứ thế tản đi. Phượng Nhã đến chào cô cô mình một tiếng, sau đó lấy lý do còn chưa rong chơi đủ, tiếp tục quay về hạ giới, trở thành Tô nương tử ở thôn Đoài xa xôi.

Bạch Vô Thường tĩnh dưỡng được kha khá cũng chạy tới tìm nàng, hỏi nàng không còn theo đuổi Thiên Quân nữa hay sao. Phượng Nhã chỉ cười, sáu kiếp đã qua, người cũng không theo kịp. Nếu như vốn dĩ đã vô duyên vô phận, cưỡng cầu cũng chẳng có nghĩa gì.

Bạch Vô Thường bối rối, giật tóc: “Sao lại nói là cưỡng cầu kia chứ? Tình cảm mà cô cô bỏ ra, ai biết chuyện cũng cảm động vô cùng. Đó là do chiến thần không biết những chuyện đó. Bây giờ ngài ấy đã độ kiếp thành Thần, chỉ cần cô cô cho ngài ấy xem lại những chuyện đã xảy ra, chắc chắn ngài ấy sẽ hiểu cho tấm lòng của cô cô.

Phượng Nhã chỉ mỉm cười không đáp, Bạch Vô Thường nói mãi cũng không lay chuyển được, đành ngậm ngùi đem theo tâm trạng rối bời quay về địa phủ.

Có mấy câu Phượng Nhã không biết nói thế nào. Chuyện giữa nàng và Thiên Quân, từ đầu đến cuối đều do nàng một mình thiết kế, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình nàng là người động lòng. Giờ chàng đã hoàn thành lịch kiếp phi thăng thần vị, hỉ nộ ái ố đã nhạt đi gần hết, nếu như nhắc lại, có lẽ chỉ đổi được hai tiếng “cảm ơn.

Nếu vậy chắc nàng còn đau khổ hơn nhiều. Chi bằng xem như không hề biết, sống như trước kia mình từng sống, chỉ đôi ba ngày rồi sẽ qua.

Tối nay Tô nương lật qua, lạt lại hồi lâu, cuối cùng sáng hôm sau dậy muộn.

Nếu như không kịp chuẩn bị nguyên liệu, nàng sẽ không kịp bán buổi chiều.

Thế là lúc Tô nương tử mở mắt ra, nhìn thấy mặt trời đã chiếu qua khung cửa, nàng thở dài một hơi, cho phép mình một ngày nghỉ bất thường.

Tô nương tử chải lại đầu tóc, đẩy cửa ra sân thì nhìn thấy Phùng tẩu đang xách thùng quần áo chuẩn bị ra bờ suối.

Phùng tẩu thấy nàng thì cười trêu: “Sáng ra thấy nhà Tô nương tử im ắng, ta cũng đoán là cháu ngủ dậy muộn. Dạo này vất vả quá phải không?

Tô nương tử gom đồ của mình rồi cũng xách thùng theo, cười xòa: “Thỉnh thoảng có một ngày nghỉ cũng tốt ạ. Cháu sắp không còn quần áo để mặc rồi, hôm nay phải tranh thủ giặt thôi.

Buổi sáng, bên bờ suối có rất đông phụ nhân. Mọi người vừa giặt giũ vừa trò chuyện vui vẻ. Hoa tẩu hào hứng kể: “Sáng nay đi ngang qua nhà Lý trưởng thôn, ta nhìn thấy một nam tử mới đến.

“Ôi chao, mấy cô nương trẻ tuổi này mà nhìn thấy chắc phải tròn mắt đấy. Dáng người rắn chắc, cao lớn, khỏe mạnh, chắc chắn là rất giỏi làm đồng. Nghe đâu chuẩn bị sinh sống ở thôn Đoài ta đây.

Mấy cô nương trẻ tuổi còn độc thân trong thôn nghe vậy thì hỏi dồn Hoa tẩu: “Thật sao tẩu? Là người ở đâu vậy ạ? Sao lại đến thôn ta? À, mà bây giờ người đó ở chỗ nào?

Hoa tẩu cười trên chọc: “Nghe đến nam tử là sáng mắt chưa kìa.

Bà nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng đủ để mọi người nghe: “Ở ngay sau lưng các cô đấy, còn không nhanh nhìn đi!